Chương 5 - Bão Tuyết Kinh Hoàng
Tôi nhất thời lửa giận bừng bừng. Thực ra trên đường tôi đã hơi nghi ngờ, chú Thành gặp kiếp này, e là liên quan đến cái chết của Ngô Đại mười lăm năm trước? Nhưng tôi không dám tin, mười lăm năm rồi, Ngô Đại có bản lĩnh lớn đến vậy sao? Dù cậu ta hận chúng tôi, sao lại đợi tận mười lăm năm mới động thủ?
Giờ nhìn sấm ngữ này, quả nhiên liên quan đến cái chết của Đại Hắc. Vì chó bảo chủ Đại Hắc đã chết, oan nghiệt mới gõ cửa nhà chú Thành?
Nhưng xưa nay làm gì có chuyện cứu người lại cứu ra kẻ thù?
Chú Thành xem xong, chỉ cười khổ: “Thôi, sấm ngữ chỉ được nửa. Đây chính là mệnh trời dành cho chú. Nhưng tốt xấu gì chú cũng đã cứu được cháu, Trường Đống, chú không hối hận.”
Lời vừa dứt, thân thể gầy gò của chú lại run lên, sau đó cả người co quắp lại, ngã xuống đất, trong họng phát ra tiếng “khò khè” kỳ quái.
Tôi định rút roi đánh hồn, nhưng cô gái đã nhanh tay hơn, cướp lấy tờ giấy vừa viết sấm, vò thành cục, nhét thẳng vào miệng chú Thành!
Cô gái nâng cổ chú Thành gõ lưng một cái, chú trực tiếp nuốt cục giấy xuống. Cổ họng lăn lên lăn xuống mấy cái, người cũng tỉnh táo hơn được chút.
Cô gái nhìn đồng tử chú Thành, lại bắt mạch, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi cũng hết cách rồi, chiêu này chỉ tạm hoãn được một chút. Thứ ông ấy dính phải quá tà môn. Đêm nay giữa khuya là hạn cuối, không phá được thì mạng ông ấy ai cũng không giữ nổi.”
“Phá thế nào? Nếu tôi tìm được người thân của thủ phạm, có phá được không?”
Cô gái nhún vai: “Tôi cũng không biết. Sấm ngữ của sư phụ tôi không thể chỉ nhìn bề mặt. Nhưng trong sấm đã nhắc đến mười lăm năm trước là nguyên nhân, có lẽ các người có thể lần theo manh mối tìm xem, biết đâu tìm được cách giải.”
“Được, đa tạ.”
Tôi đỡ chú Thành định đi, cô gái lại đưa điện thoại cho tôi: “Để lại phương thức liên lạc đi. Sư phụ tôi để lại rất nhiều sách, tôi giúp các người tìm xem, biết đâu có cách khác.”
“Được, cảm ơn, cũng mong cô nén buồn.”
Tôi trao đổi liên lạc với cô gái, cô tên Đường Linh. Dù ban đầu rất lạnh lùng với chúng tôi, nhưng cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn. Cũng là một cô gái lương thiện.
Tôi đỡ chú Thành lên xe, rồi gọi điện cho cô Vương, hỏi sau khi Đại Hắc chết, nhà có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không.
Cô Vương cũng không nhớ ra gì, nhưng cô nhớ lại, trước khi Đại Hắc chết một thời gian, nó luôn nằm phục ở cửa tru lên. Thời gian đó, cô Vương thường thấy gần cửa nhà có một người gầy gò. Sau khi Đại Hắc chết khoảng một tuần, người đó đến nhà họ. Chú Thành biết anh ta, gọi là Tiểu Ngô.
Tôi lập tức nhớ ra, là Ngô Tứ!
Ánh mắt oán hận của Ngô Tứ trước khi chia tay năm ấy lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi chửi thầm một câu.
Kiếp nạn của chú Thành không chỉ là thiên mệnh, càng là nhân họa.
Trên đời này, quỷ ác đến mấy cũng không ác bằng một trái tim méo mó!
Tôi liên lạc với Từ Tùng, Mao Hổ và mấy tài xế quen năm đó, bảo họ gấp rút giúp tôi tìm tung tích Ngô Tứ.
Tôi lái xe, chở chú Thành, đi về phía khu khe hoang trong ký ức.
Lâm trường Đông An ngày xưa đã được quy hoạch vào khu bảo hộ. Đường đến đó còn khá bằng phẳng.
Trên đường chú Thành tỉnh lại một lúc, không biết có phải vì gần rừng không mà tinh thần chú tốt hơn, kể cho tôi nghe sự thay đổi của lâm trường từ nhỏ đến lớn.
Thời chú còn bé là lúc rừng nguyên sinh sum sê nhất. Lúc ấy “gậy đánh hươu, gáo múc cá, gà rừng bay vào nồi cơm” không phải nói suông. Khi chú lớn hơn một chút, lâm trường bắt đầu khai thác gỗ phát triển kinh tế, gần như một đêm, vô số cây cối bị đốn ngã, vạn vật sinh linh như cùng im lặng.
Đến khi chú Thành trưởng thành, môi trường lại thay đổi, mọi người bắt đầu bảo vệ rừng, cấm chặt phá bừa bãi. Cũng chính lúc ấy chú lập chí làm kiểm lâm Chú muốn khu rừng từ nhỏ nuôi chú lớn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Vì niềm tin ấy, chú cả đời ở lại lâm trường.
Giờ đây từng mảng lớn cây cối lại mọc lên. Trên đường cái chúng tôi còn thấy thỏ rừng thỉnh thoảng chạy vụt qua
Tôi biết chú Thành đang nói với tôi, chú không còn tiếc nuối gì nữa.
Nhưng tôi không cam lòng. Tôi không thể để một người tốt như vậy bị một tên bại hoại và một con ác quỷ hại chết.
Khi gần đến nơi, Từ Tùng và Mao Hổ đều gọi điện đến. Họ tra được Ngô Tứ quả nhiên lên Đông Bắc, mà đã đến hơn hai năm. Ngô Tứ đã lâu không lái xe tải lớn nữa, mấy năm nay cậu ta sống bằng nghề chạy xe mạng.
Người quen đều nói cậu ta thay đổi rất lớn, tính tình tệ đi nhiều, cũng chưa lập gia đình, động một chút là lẩm bẩm thần thần bí bí.
Điều khiến tôi càng lạnh sống lưng là một người từng ở cùng phòng với cậu ta nói, Ngô Tứ lén lút thờ tro cốt anh trai mình.
Gần tối, chúng tôi cuối cùng cũng đến khu khe hoang.
Xuống xe tôi còn hơi mơ hồ, vì mười lăm năm trôi qua mọi thứ thay đổi rất nhiều, chỉ có khu khe hoang chết chóc này vẫn bộ dạng u ám như xưa.
Tôi bảo chú Thành ở lại trong xe, tự mình cầm roi đánh hồn xuống xe.
Tôi vẫn còn nhớ đại khái chỗ phát hiện thi thể Ngô Đại năm ấy. Không ngờ tôi vừa đến gần con khe núi kia thì thấy một bóng người lén lút.
“Ngô Tứ!” Tôi hét lên một tiếng.
Bóng người kia giật mình, quay đầu bỏ chạy.
Quả nhiên là cậu ta!
Tôi nhảy qua rào chắn, đuổi theo như bay.
Ngô Tứ ôm một cái lọ trong lòng, chạy không nhanh. Trong khe hoang cỏ dại mọc um tùm, cậu ta chưa chạy được bao xa đã vấp ngã.
Tôi lao tới, đè lên người cậu ta.
Tôi cao mét chín mấy, thân thể vạm vỡ, suýt nữa đè cậu ta đứt hơi. Cậu ta nằm dưới đất nửa ngày không thở nổi.
Tôi túm cổ áo cậu ta, nhấc bổng lên, gầm:
“Nói! Có phải mày làm không? Mày làm gì chú Thành?”
Ngô Tứ thở hổn hển nhìn tôi, nửa ngày, lại cười.
“Bốp” tôi đấm một phát, vỡ nửa hàm răng cậu ta!
“Đồ khốn nạn! Tao với chú Thành năm đó giúp mày thế nào, còn không bằng giúp một con chó!” Tôi nhổ nước bọt.
“Giúp tao? Các người giả vờ làm người tốt cái gì? Rõ ràng là các người thấy chết không cứu, còn muốn làm anh hùng? Anh tôi ở ngay gần thế cơ mà, chỉ cần các người đưa tay một cái là anh ấy được cứu rồi!”
“Đù mẹ mày nói láo!” Tôi tát một cái vào mặt cậu ta.
“Mày từ đầu đến cuối chỉ biết co rúm như con rùa sau lưng người khác, anh mày mất tích thì chỉ biết khóc lóc cầu người ta! Mày không yên tâm cái này, không yên tâm cái kia, thế mày tự đi tìm thì sao nào?”
Ngô Tứ trợn trừng hốc mắt trống rỗng, môi không ngừng ngọ nguậy. Cậu ta còn muốn đổ lỗi cho người khác.
Tôi ngắt lời cậu ta: “Mày đúng là đồ vô dụng! Từ nhỏ đến lớn chỉ là thằng nhát cáy! Anh mày nếu không vì mày thì mùa đông cũng chẳng lên Đông Bắc làm gì! Tao nói cho mày biết, người thấy chết không cứu anh mày không phải bọn tao, là mày! Trong lòng mày rõ nhất, anh mày xuống xe cũng vì mày! Cái chết của anh mày là do mày gây ra, là mày khiến anh mày xuống xe, là mày sợ chết, cầu anh mày xuống xe!”
“Không!”
Lời tôi như cuối cùng đâm trúng tim đen cậu ta, cũng chứng thực phỏng đoán năm xưa của tôi. Ngô Đại tuy nhìn thì hung hăng, nhưng cũng là tài xế lái nhiều năm, trong cái thời tiết tuyết lớn dễ lạc ấy mà tự tiện xuống xe, trừ khi có lý do bất đắc dĩ. Ví dụ như, vì cứu đứa em trai không chịu nổi cái lạnh…
Ngô Tứ dưới tay tôi vùng vẫy điên cuồng:
“Không phải tôi, là các người! Là các người hại chết anh tôi, là các người làm!”
“Là mày, chính mày hại chết anh mày, anh mày là do mày hại chết! Lúc anh mày đông chết, mày chỉ biết co ro trong cabin! Tiếng anh mày gọi mày cũng giả vờ không nghe thấy!”
Tôi hai tay túm cổ áo Ngô Tứ, dồn cậu ta vào tuyệt cảnh.
Cậu ta gào khóc điên dại, máu từ hàm răng vỡ tràn đầy miệng. Cái lọ trong lòng cũng không ôm nổi, lăn xuống đất. Nắp lọ bật ra.
Tôi liếc mắt thấy trong tro cốt trắng xóa có một vật đen sì giống như huy hiệu.
Tôi hất Ngô Tứ ra, nhặt lọ tro cốt lên, từ tro cốt Ngô Đại móc ra cái mảnh tròn đen sì kia.
Mảnh tròn ấy như bị lửa đốt qua hoa văn trên mặt đã mờ. Tôi nhìn mãi mới miễn cưỡng nhận ra mấy bông cúc quấn quanh nhau.
“Mày muốn làm gì? Thả anh tao ra!”
Ngô Tứ lại lao tới muốn cướp lọ tro cốt và mảnh tròn, bị tôi đẩy ngã.
Tôi giơ lọ tro cốt Ngô Đại lên, nói với Ngô Tứ: “Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Rốt cuộc mày làm gì? Dám giấu một chữ, tao rắc tro cốt anh mày, để anh mày vĩnh viễn làm cô hồn dã quỷ ở mảnh đất hoang này!”
Lúc này Ngô Tứ hết khí thế, khóc lóc quỳ dưới đất, khai hết những gì mình làm.
Mảnh tròn kia là lúc kiểm tra thi thể Ngô Đại, cậu ta phát hiện trong túi áo, nghĩ là đồ của anh trai nên giữ lại, sau bỏ vào lọ tro cốt anh mình. Không ngờ sau khi chôn Ngô Đại, Ngô Tứ bắt đầu gặp ác mộng liên miên. Trong mơ, cậu ta luôn trở lại con đường cái cướp đi mạng anh trai mình.