Chương 1 - Bão Tố Tình Bạn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Kỳ nghỉ, tôi ra nước ngoài giúp bố mẹ trông coi công việc làm ăn.

 

Sau khi trở về và họp mặt với mấy người bạn thân chơi với nhau từ bé, tôi mới biết thằng Ba Ngụy T.ử Tự đã có bạn gái.

 

Vừa định chọc ghẹo anh ta thì cánh cửa lớn được mở ra .

 

Một cô gái mặc váy liền màu trắng, có mái tóc đen dài và thẳng, toát lên dáng vẻ của một đóa hoa trắng thuần khiết tiêu chuẩn bước vào .

 

Cô ta c.ắ.n môi dưới , vẻ mặt cực kỳ tủi thân , sau khi bước vào thì không ngồi xuống mà cứ nhìn tôi chằm chằm.

 

“Duyệt Duyệt, em bảo là em muốn nghỉ ngơi mà, sao lại đến?"

 

Ngụy T.ử Tự là người phản ứng nhanh nhất, anh ta chạy nhanh tới và ôm lấy cô ta , vừa cười toe toét vừa giới thiệu với chúng tôi : "Bạn gái tôi - Lý Duyệt."

 

"Em nhớ anh , anh không ở bên cạnh, em không có cảm giác an toàn ."

 

Lý Duyệt tựa vào lòng Ngụy T.ử Tự, lí nhí trong thẹn thùng bằng giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào. Chúng tôi đều cười , trêu thằng Ba thật có phúc.

 

"Bạn gái tôi là gái ngoan, đâu như Chi Tử, đúng kiểu con trai haha......"

 

Tôi giả vờ tức giận, lườm Ngụy T.ử Tự một cái, căn phòng lại trở nên náo nhiệt.

 

Bốn chúng tôi có thể nói là cùng lớn lên, bố mẹ của mọi người đều có hợp tác làm ăn với nhau . Bao năm qua tình cảm giữa chúng tôi luôn rất tốt .

 

Họ biết tôi là người cởi mở, dễ gần, đều coi tôi như anh em tốt . Tôi cũng không làm quá nhưng biết rõ chừng mực.

 

Đang than thở đồ ăn nước ngoài không quen bằng đồ ăn ở nhà thì Lý Duyệt - người nãy giờ vẫn im lặng - lại nhìn chằm chằm vào món quà mà tôi mang về cho các bạn trên bàn rồi bật khóc nức nở.

 

"Chị Lâm Chi, chị cố ý cô lập em phải không ?"

 

Âm thanh của cô ta không lớn, nhưng tiếng khóc nức nở đó khiến tất cả chúng tôi đều im lặng.

 

"Chị tặng quà cho mọi người trong nhóm, ai cũng có , chỉ mình em là không có . Hơn nữa, em chưa bao giờ được ra nước ngoài, chị còn cứ nói mãi về việc chị thoải mái ở nước ngoài thế nào, có phải là đang chế nhạo em không ?"

 

Vai Lý Duyệt run lên từng cơn, cứ như cô ta vừa phải chịu đựng nỗi tủi thân tày trời.

 

"Có phải chị Lâm Chi nghĩ em không xứng với T.ử Tự nên ngay cả quà cũng không muốn tặng em?"

 

Ngụy T.ử Tự thấy Lý Duyệt như vậy thì xót xa không thôi, lập tức lau nước mắt và dỗ dành cô ta .

 

Tôi và hai người anh em còn lại nhìn nhau . Trong nhất thời, bầu không khí có hơi gượng gạo.

 

Tôi đặt đũa xuống, nhìn Lý Duyệt, cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể: "Cô hiểu lầm rồi . Lúc tôi ra nước ngoài, cô và T.ử Tự còn chưa quen nhau , tôi không kịp chuẩn bị trước , là tôi sơ suất. Nếu cô không ngại, ngày mai, tôi sẽ nhờ người bù cho cô một món quà. Cô thích phong cách trang sức hay hãng nước hoa nào thì có thể nói cho tôi ."

 

Tôi nghĩ những câu này có thể hóa giải hiểu lầm, nhưng Lý Duyệt lại khóc to hơn.

 

Cô ta nắm chặt vạt áo Ngụy T.ử Tự, vùi đầu vào lòng anh ta , giọng nói nghèn nghẹn, trông thật đáng thương.

 

"Chị đang bố thí cho em sao ? Chị nghĩ em là loại người gì? Dùng trang sức, nước hoa là muốn em câm miệng sao ? Em không cần mấy thứ đó, em chỉ... chỉ cảm thấy mình bị xa lánh."

 

Anh Cả Cố Mặc - đang ngồi bên cạnh tôi - nhíu mày.

 

Anh ấy là người điềm tĩnh nhất trong chúng tôi , bình thường ít nói nhưng lời nói lại có sức nặng vào những lúc then chốt.

 

"Lý Duyệt, Chi T.ử không phải người như vậy . Chúng tôi lớn lên với nhau , chúng tôi rất rõ con người của cô ấy , cô ấy không phải người quanh co, lòng vòng. Lần này quả thật là vì không biết trước về em, không phải cố ý cô lập em."

 

Anh Hai Lê Thần cũng hùa theo, cười xòa, xoa dịu tình hình: " Đúng đó, Chi T.ử đã hỏi trước về việc chúng tôi muốn quà gì rồi mới đi , chúng tôi đều nói là đại đại đi , nhưng cô ấy đã mất công đi nhiều nơi để chọn quà cho chúng tôi . Cô ấy là người rất trọng tình nghĩa, cũng tại thằng Ba không nói với cô ấy . Cô đừng nghĩ nhiều, thực sự không phải nhằm vào cô đâu ."

 

Nhưng Lý Duyệt có vẻ càng tủi thân hơn. Cô ta không hề nghe lọt tai những gì mà anh Cả và anh Hai nói , chỉ ngẩng đầu nhìn Ngụy T.ử Tự với đôi mắt đẫm lệ: "T.ử Tự, anh thấy đó: họ đều bênh chị Lâm Chi, có phải hôm nay, em không nên đến không , có phải em là người dư thừa không ...... Có phải ngay cả anh cũng thấy em đang vô lý không ?"

 

Sắc mặt Ngụy T.ử Tự thay đổi ngay lập tức.

 

Anh ta quay đầu lườm tôi một cái với ánh mắt cực kỳ trách móc, như thể tôi vừa làm điều gì đó tàn ác, không thể tha thứ.

 

"Chi Tử, cậu bớt nói đi có được không ? Duyệt Duyệt vốn đã nhạy cảm và tự ti rồi , cậu vừa về mà đã gây sự với cô ấy à ? Chẳng qua chỉ là một món quà thôi mà? Cậu bù cho cô ấy một cái là xong, cần gì phải giải thích rườm rà, khiến cô ấy hiểu lầm nhiều hơn, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu."

 

"Thằng Ba, mày bình tĩnh đi , mày không biết Chi T.ử là người thế nào sao , lên cơn làm gì?"

 

Lê Thần là người không thể chịu nổi trước . Anh ấy huých nhẹ Ngụy T.ử Tự một cái rồi nháy mắt với tôi để tỏ ý an ủi.

 

Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Lý Duyệt, tôi cảm thấy có hơi bực bội. Dù sao cô ta cũng là bạn gái của anh em mình , lần đầu gặp mặt mà căng thẳng quá cũng không hay .

 

Tôi không nói gì nữa, thầm nghĩ rằng sau này ít gặp mặt là được .

 

Nhưng không hiểu sao , sau một hồi im lặng, Lý Duyệt đột nhiên đứng bật dậy, vừa khóc vừa chỉ vào tôi .

 

"Hu hu... Mọi người an ủi chị ấy là có ý gì? Rõ ràng người bị cô lập là em, người chịu ấm ức là em, mọi người đều vây quanh chị ấy , cứ như em mới là kẻ xấu , là người ngoài, không hòa đồng!"

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)