Chương 2 - Báo Thù Từ Quả Trứng
Còn chưa dứt lời, ta đã tự cuộn tròn người trên đùi hắn, khò khò ngủ mất.
Ma Tôn giơ tay lên, khựng lại giữa không trung, bất động hồi lâu.
Cuối cùng, bàn tay kia khẽ đặt lên chiếc đầu nhỏ lông mềm kia.
“Chỉ một cái thôi…” – hắn lẩm bẩm.
Thế nhưng một cái rồi lại một cái nữa, chẳng biết từ lúc nào thành ra rất nhiều cái.
Đến khi thị giả tiến vào bẩm báo, liền thấy Ma Tôn đại nhân vừa phê tấu chương, vừa vô thức vuốt ve Tiểu Đoàn Tử đang ngủ say trong lòng hắn.
Chớp mắt đã đến ngày ta tròn một tuổi.
Phụ thân ngoài miệng thì bảo: “Nghiệt chủng yêu tộc không đáng để ăn mừng”, nhưng sau lưng lại lặng lẽ sai người chuẩn bị một lễ bắt chạch long trọng.
Tiên khí, linh đan, bí tịch công pháp… đủ loại trân bảo được bày khắp một khoảng.
Ta mặc một bộ tiểu tiên bào may riêng, che được cái đuôi nhưng lộ ra đôi tai mèo, lắc la lắc lư đi qua đi lại giữa đống bảo vật.
Chư tiên bị lôi đến chứng kiến nghi lễ, nín thở chờ đợi, muốn xem tiểu tổ tông này sẽ chọn gì.
Chỉ thấy ta nhìn bên trái rồi lại ngó bên phải, cuối cùng chạy thẳng về phía Ma Tôn đang ngồi trên chủ vị, “phạch” một tiếng ôm chặt lấy đùi hắn.
“Muốn phụ thân~”
Đầu tai Ma Tôn đỏ ửng, trong lòng thầm đắc ý, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Khụ khụ… bản tôn đâu phải món đồ chơi của ngươi.”
Ta đã tay chân cùng dùng, bám lên người hắn trèo lên vai, chiếm lĩnh cao điểm thành công, rồi “meo” một tiếng đắc ý vang vọng.
Chư tiên cố nhịn cười, cúi đầu không dám nhìn.
Ứng Tu Ma Tôn khẽ ho một tiếng, tay đỡ lấy mông ta phòng ngừa té ngã, lắc đầu bất lực: “Vô phép.”
Đêm ấy, Ứng Tu mộng thấy ác mộng.
Trong mộng, nữ quân linh miêu kia nửa cười nửa không nhìn hắn: “Ma Tôn, ngươi có vừa lòng với lễ vật ta tặng chăng?”
Hắn chấn động tỉnh giấc, phát hiện không biết từ lúc nào ta đã chui vào chăn của hắn, cuộn
tròn ngủ say trong lòng hắn, đôi tai mèo nhỏ cứ cách một lúc lại khẽ giật một cái.
Ứng Tu nhẹ nhàng thở dài, kéo chăn đắp kín cho ta, thấp giọng thì thầm: “Thôi vậy… cứ xem như nuôi một con linh thú.”
Khi ta ba tuổi, Ứng Tu gặp phải cửa ải lớn đầu tiên trên con đường nuôi dạy hài tử — thời kỳ thay răng của linh miêu.
“Thưa Tôn thượng, Tiểu Đoàn Tử lại cắn hỏng một gốc linh chi ngàn năm rồi ạ!”
“Thưa Tôn thượng, nàng coi ngọc tỷ của ngài là đá mài răng!”
“Thưa Tôn thượng, nàng đang cắn cột hành lang kìa!”
Ứng Tu đỡ trán, cả người tỏa ra áp khí thấp ngút, lặng lẽ bước đến chỗ hành lang nơi ta đang gặm cột vui vẻ.
“Tiểu Đoàn Tử.”
Hắn trầm giọng gọi.
Tai ta động đậy, chậm rãi quay đầu lại, miệng còn ngậm một mẩu gỗ, đôi tai mèo vì chột dạ mà cụp xuống.
“Nhả ra.” – Ma Tôn chìa tay ra.
Ta chớp chớp mắt, do dự một chút, rồi “phụt phụt phụt” nhổ cả ngụm nước miếng lẫn mảnh gỗ ra, rơi đúng vào lòng bàn tay hắn.
Ma Tôn nhìn lòng tay mình hỗn độn, gân xanh trên trán giật giật.
Thị giả ai nấy đều nín thở, cho rằng hắn sắp nổi trận lôi đình, nào ngờ hắn chỉ thở dài, dùng một chiêu Thanh Thủy quyết rửa sạch tay, rồi ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn ta.
“Ngứa răng sao?”
Ta gật đầu đáng thương, há miệng cho hắn xem — trên nướu hồng hồng đã có vài chiếc răng sữa lung lay, răng mới đang muốn nhú lên.
Ma Tôn suy nghĩ một chút, biến ra một khối xương trâu.
“Cắn cái này.”
Ta thăm dò liếm thử, rồi vui vẻ ôm lấy cắn rào rào.
“Ma Tôn, đó là linh ngọc thượng phẩm mà…” – thị giả nhắc nhở khe khẽ.
“Bản tôn biết.” – Ma Tôn mặt không đổi sắc, “Dù sao trong kho cũng còn nhiều.”
Từ đó về sau, trong Thừa cung thường thấy một tiểu hài tử đeo vòng cổ treo đầy linh ngọc quý giá, đi đến đâu cắn đến đó.
Một hôm, ta hớn hở xông vào tẩm điện, trong tay giơ cao một chiếc răng nhỏ trắng muốt: “Rớt rồi!”
Ma Tôn mới ngủ dậy, tóc bạc rối tung, mắt còn lim dim, nhìn chiếc răng dí sát mặt mình.
“Rồi sao?”
“Dưới gối!” – ta hăng hái leo lên giường hắn, nhét chiếc răng vào dưới gối, “Tiên nữ răng sẽ tặng quà!”
Ma Tôn cau mày: “Tiên nữ răng cái gì?”
Nói đến nửa chừng, bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của ta, hắn khựng lại: “Ngươi nghe ai nói?”
“Tỷ thị giả nói đó!” – đuôi ta ve vẩy, “Tỷ ấy bảo tiểu hài tử loài người đều làm thế.”
Ma Tôn âm thầm ghi nhớ phải tra xem là thị giả nhiều chuyện nào, ngoài mặt lại lạnh nhạt nói: “Yêu tộc không có mấy trò ấy.”
Tai mèo của ta lập tức cụp xuống.
“Nhưng ngươi có hình người, miễn cưỡng cũng tính là nửa người.” – hắn làm bộ miễn cưỡng tiếp lời, “Vậy bản tôn phá lệ một lần.”
Đêm đó, ta hớn hở chui vào giường lật gối, quả nhiên phát hiện một chiếc chuông ngọc nhỏ tinh xảo, chỉ cần rung nhẹ là phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Điều ta không biết là…
vì cái chuông ấy, Ma Tôn đã lật tung cổ tịch nuôi dưỡng nhân loại, lại sai người xuống phàm giới mua đủ thứ linh tinh.
Nghe tiếng chuông leng keng vang vọng từ tẩm điện bên cạnh, Ma Tôn hừ nhẹ một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Trẻ con.”
Năm ta năm tuổi, lần đầu tiên hoàn toàn hóa hình.
Ngày ấy, Ma Tôn đang cùng các tướng lĩnh bàn việc trong nghị sự điện, bỗng cảm nhận được một luồng linh lực quen thuộc.
Sắc mặt hắn lập tức đại biến, chẳng kịp nói gì đã vội vàng rời điện.
Khi trở về tẩm điện, chỉ thấy một cục lông trắng nhỏ đang co rút run rẩy trên giường.
Tiến lại gần xem kỹ, hóa ra là một tiểu linh miêu toàn thân tuyết trắng, chỉ to cỡ bàn tay, đang kinh hoảng nhìn chằm chằm đôi móng vuốt của chính mình.
Ta nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở: “Ta… ta biến không về được nữa…”
Ma Tôn nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, vốn còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bèn trấn an: “Chỉ là linh lực bất ổn, hóa hình không thành, điều tức một lát là ổn.”
“Nhưng ta không biết điều tức!” – ta quýnh lên, chạy vòng vòng trên giường, chẳng may bị đuôi của chính mình quấn ngã, lăn thành một cục tròn vo.
Ma Tôn rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng, rồi vươn tay nhấc cục bông lông ấy lên đặt vào lòng bàn tay, dịu giọng dạy: “Tĩnh tâm lại, cảm nhận linh lực vận chuyển trong cơ thể.”
Ta cố gắng làm theo, thế nhưng chỉ khiến tai và đuôi lúc ẩn lúc hiện, rốt cuộc vẫn chẳng thể khôi phục hình người.
Cuối cùng mệt quá, ta cứ thế cuộn tròn ngủ say trong tay hắn, bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở đều đều.
Ma Tôn bất đắc dĩ, đành một tay nâng ta, một tay tiếp tục xử lý công vụ.
Khi mấy vị thuộc hạ bước vào bẩm báo, liền thấy vị Ma Tôn lạnh mặt ngày thường đang vừa phê tấu chương, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu linh miêu đang say ngủ trong lòng bàn tay.
“Ma Tôn… chuyện này là…?”
“Suỵt.” – Ma Tôn nhíu mày, nhắc nhở: “Nhỏ tiếng một chút.”
Chúng thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui ra ngoài, không dám hé môi.
Lúc ta tỉnh dậy thì trời đã về khuya, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc giỏ nhỏ lót đầy đệm mềm, bên cạnh còn có một đĩa linh quả được cắt gọn gàng.
Ta thử động đậy, kinh ngạc phát hiện mình đã khôi phục hình người, tuy tai và đuôi vẫn còn.
“Cha ơi! Con biến về được rồi nè – ta chân trần chạy về phía thư phòng.
Lúc ấy Ma Tôn đang đọc cổ tịch, nghe tiếng liền ngẩng đầu, lập tức thấy một tiểu thân ảnh lao vào lòng mình như viên đạn.
Hắn theo bản năng đỡ lấy, nhưng vẫn bị va mạnh đến nỗi phát ra tiếng rên khẽ, đứa nhỏ năm tuổi cũng đã có chút sức nặng.
“Lỗ mãng.” – hắn trách nhẹ, nhưng cũng thuận tay điều chỉnh tư thế để ta ngồi cho vững.
“Còn thấy khó chịu không?” – hắn hỏi.