Chương 7 - Báo Thù Trên Đất Lê

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Triệu Uyển Nhi thật to gan!

Nơi này là hoàng cung!

Nếu bị phát hiện, tuyệt không thoát khỏi tử tội.

Đột nhiên, ta thấy có chút thương cảm cho Lý Thụ.

Người hắn đem lòng yêu từ thuở thiếu niên, nay lại âm thầm tư tình cùng kẻ khác.

Quả là… quá kích thích rồi.

Có điều, chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.

Ta chỉ cần giả vờ chưa thấy gì là được.

Tuy có chút thấy không đáng thay Lý Thụ, nhưng hắn cũng cưới hai người rồi còn gì?

Sau này hậu cung nhất định còn thêm nhiều mỹ nhân nữa.

Triệu Uyển Nhi cũng chỉ là làm điều giống hắn mà thôi.

Nghĩ vậy, ta liền xoay người định lặng lẽ lui ra.

Ai ngờ lưng lại đụng trúng một bức tường thịt.

Ta hoảng hốt quay đầu, liền thấy gương mặt Lý Thụ.

“Ngươi…”

Chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn bịt miệng kéo vào một tòa điện phụ.

13.

Ta còn chưa hoàn hồn, trừng mắt nhìn Lý Thụ thật lâu, mới lắp ba lắp bắp hỏi:

“Ngươi… ngươi cũng thấy rồi?”

Loại chuyện bí mật hoàng thất thế này, hoặc là chỉ một mình hắn biết, hoặc là chỉ một mình ta biết.

Tuyệt đối không thể để hai người cùng biết.

Giờ khắc này, Lý Thụ hẳn là mất hết mặt mũi — dẫu sao đó cũng là hoàng hậu do chính tay hắn sắc phong.

Cứu mạng, hắn… chẳng lẽ định giết người diệt khẩu?

Dù sao, so với Triệu Uyển Nhi, ta đâu có thế lực gì trong triều đình.

Nghĩ vậy, ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất trước mặt hắn.

“Bệ hạ cứ yên tâm, thần thiếp tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay nửa lời.”

Hu hu, cái chốn hoàng cung này quả thực là bước bước đều là hố.

Trước kia làm con tin chí ít còn không phải ngày ngày lo cái mạng nhỏ.

Quả nhiên, đời này có làm gì cũng chớ làm nữ nhân chốn hậu cung.

Ta len lén ngẩng đầu, định xem thử sắc mặt Lý Thụ.

Không ngờ hắn cũng đang nhìn ta, nét mặt nghiêm nghị.

“Nhưng mà… chỉ có kẻ chết, mới không thể mở miệng.”

Quả nhiên… Lý Thụ đã hạ quyết tâm rồi.

Dù sao cũng không thoát được một chết.

Ta bật dậy, căm phẫn mắng:

“Lý Thụ! Ngươi đúng là lòng dạ độc ác! Ta thật nhìn nhầm ngươi rồi! Tưởng đâu ngươi đăng cơ rồi sẽ là minh quân, không ngờ… cũng chỉ đến thế!”

Ánh mắt Lý Thụ u ám lạnh lẽo, nghiến răng phun ra hai chữ:

“Nói tiếp.”

Không hiểu sao ta lại can đảm lạ thường, một hơi xả hết:

“Nói thì nói! Triệu Uyển Nhi chẳng qua cũng chỉ phạm phải lỗi mà nam nhân thiên hạ các ngươi đều phạm cả thôi! Ngươi có thể chọn phi tần, cớ sao nàng lại không thể có tiểu tình lang?

“Là ngươi hẹp hòi, là ngươi không có độ lượng!

“Ngươi giết ta có lý sao? Ta nào có làm gì sai? Nếu ngươi có bản lĩnh, thì hãy thành toàn cho họ! Đừng đến làm khó dễ ta!”

Bỗng nhiên, khóe môi Lý Thụ nhếch lên cười.

“Giờ thì hợp khẩu vị rồi.”

Ta sững sờ, tên này… chẳng lẽ bị mắng đến hồ đồ rồi?

“Ngươi… ý ngươi là gì?”

Lý Thụ từ từ tiến lại, ánh nhìn đã không còn lạnh băng như khi nãy, mà nóng bỏng đến kỳ lạ.

“Còn gì muốn nói nữa không? Một lượt nói cho hết đi.”

Ta trợn tròn mắt nhìn hắn, trong lòng sinh nghi — không phải bị hắn đùa bỡn rồi đấy chứ?

“Nói thì nói…”

Nhưng lời chưa dứt, ta liền nhụt chí.

“Kỳ thực… ta còn chưa muốn chết…”

“Phụt!”

Lý Thụ hình như bị ta chọc cười.

Hắn ôm bụng cười hồi lâu mới đứng thẳng dậy.

“Giang Lạc, Nàng có biết không… Hai năm Nàng không ở đây, trẫm thật sự chẳng có nổi một ngày vui.”

Khoan đã… chuyện này thì liên quan gì đến ta không ở hai năm?

Lý Thụ nắm lấy tay ta, dẫn ta đến một tiểu viện trồng đầy hải đường.

“Tất cả đều do trẫm tự tay trồng, Nàng thích chăng?”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời chưa thể hiểu thấu.

“Ngươi… sao biết ta thích hải đường?”

14.

Lúc ấy, trong đầu chợt lướt qua vài mảnh ký ức vụn vặt.

Năm xưa xuân du, ta thấy một nơi có hải đường nở rộ, liền lén rời khỏi đội ngũ, định một mình ngắm hoa.

Cây hải đường ấy thật sự rực rỡ, ta không nhịn được, bèn bẻ một cành.

Không biết Lý Thụ từ đâu chui ra, mở miệng là giọng điệu châm chọc:

“Yểu điệu như nữ nhân, còn không mau theo kịp!”

Ta chẳng khách khí, đá thẳng vào bắp chân hắn một cái.

“Bẻ hoa thì là nữ nhân? Vậy lần trước bị ta đánh đến khóc, ngươi chẳng phải càng yểu điệu hơn sao?”

Lý Thụ trừng ta một cái, mắng chửi rồi quay lưng bỏ đi.

Hồi tưởng chuyện cũ, ta nhịn không được khẽ bật cười.

“Chẳng lẽ khi đó, ngươi liền động tâm với ta rồi?”

Lý Thụ chưa kịp nghĩ đã vội phản bác:

“Ai nói ta thích Nàng?!”

Ta gật gù:

“À, thì ra là không thích… Là ta nghĩ lầm rồi.”

Trong lòng còn thầm nghĩ, hắn vậy là muốn buông tha cho ta thật sao?

Đã thế còn mang ta đến ngắm hải đường.

Nếu không phải thích ta, chẳng lẽ định kết nghĩa huynh muội?

Lý Thụ có vẻ nóng ruột:

“Cũng… không phải là không thích.”

“Vậy tức là có thích rồi.”

“…”

“Lý Thụ, ngươi có còn là nam nhân không đấy…”

Câu chưa dứt, má đã bị hắn hôn một cái.

Ta trừng mắt nhìn hắn, cả mặt nóng ran như lửa đốt.

Nhưng nhớ đến những chuyện hắn từng làm, trong lòng vẫn còn giận.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)