Chương 1 - Báo Thù Trên Đất Lê

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cải nam trang làm con tin ở nước địch suốt tám năm, ta và Thái tử Lý Thụ đã đối đầu nhau tám năm trời.

Lần quá đáng nhất, hắn hạ nguyên cả gói x/ uâ/ / n d/ ư/ ợc vào đồ ăn của ta, rồi nhốt ta cùng một bà cung nữ già trong phòng suốt một đêm.

Mục đích? Chỉ để khiến ta thấy kinh tởm.

Việc đầu tiên ta làm sau khi được tự do chính là c/ ư/ ~ỡi lên người hắn và đ/ ~á/ nh hắn đến mức mặt sưng như đầu heo.

Hắn vốn yêu sĩ diện, lần đầu trước bao người, đôi mắt ửng hồng.

Về sau, hai nước hoà hảo phần nào, ca ca đích thân đến đón ta hồi hương.

Ngoài hoàng thành, ta trước mặt Lý Thụ tháo xuống phát đái, khóe môi nhếch nhẹ.

“Không ngờ phải chăng? Kỳ thực khi ấy ngươi mưu tính chẳng thành đâu, thái tử mặt heo, hậu hội vô kỳ.”

Nói rồi ta phóng ngựa đi xa, không ngoảnh đầu.

Hai năm sau, Lý Thụ đăng cơ, chiếu thư hòa thân theo đó cũng đưa sang.

Hắn điểm danh người hòa thân tất phải là ta, duy chỉ có thể là ta.

1

“Báo thù! Đây rõ ràng là báo thù trắng trợn!”

Trên đại điện, ca ca đem chiếu thư trao tận tay, lại đọc rõ nội dung thêm một lần.

Ta giận đến cực điểm, hung hăng ném chiếu thư xuống đất.

“Lý Thụ nhất định còn ghi hận chuyện ta đánh hắn năm xưa, mới nghĩ ra biện pháp này để trả thù!”

Nói ra, cũng là ta tự làm tự chịu.

Được tự do nhất thời, liền đắc ý vênh váo.

Tưởng đời này chẳng còn gặp lại Lý Thụ, nên mới nghĩ, trước lúc đi còn muốn làm hắn bực một phen.

Rõ ràng tám năm làm con tin, ta chưa từng để lộ thân phận nữ nhi.

Một bước sai, nghìn đời hận.

Ca ca vỗ nhẹ lưng ta, dịu giọng trấn an: “Lạc nhi yên tâm, lần này ca ca dù thế nào cũng sẽ bảo hộ muội chu toàn.”

Lời là thế, nhưng nước ta rốt cuộc chỉ là tiểu quốc, ca ca còn lấy gì để đối chọi với Lý Thụ?

Phía sau huynh không chỉ có ta, còn có muôn dân trăm họ.

Năm xưa bởi là nước chiến bại, đành theo yêu cầu của Lê quốc, đưa người sang làm con tin, đổi lấy yên bình tạm thời.

Mà phụ hoàng mẫu hậu chỉ sinh được hai người con.

Ca ca thiên tư xuất chúng, văn võ song toàn, tương lai ắt kế vị.

Ta từ nhỏ lười nhác, hoặc trốn học hoặc đánh nhau, tiên sinh bị ta chọc giận bỏ đi không ít.

Mặc áo nam trang thay ca ca đi làm con tin, có lẽ là việc duy nhất trong đời ta làm đúng.

Tám năm nơi Lê quốc, ca ca thuận lợi kế vị, lại còn trị quốc an dân.

Ngay cả việc ta được hồi hương, cũng là do huynh cố sức tranh đấu.

Cảnh cũ tái diễn, nếu lại dùng một mình ta đổi lấy thái bình cho gia quốc, thì cũng có gì mà không đáng?

Ta nhặt chiếu thư lên, quỳ xuống đất.

“Ca ca, Lạc nhi nguyện đi hòa thân.”

2

Nửa tháng sau, đoàn hòa thân khởi hành, oai oai hùng hùng.

Khác với năm đó đi làm con tin, chí ít lần này có thêm người đi cùng.

Chúng ta ngày đêm gấp rút, cuối cùng hai mươi ngày sau cũng đến chân hoàng thành Lê quốc.

Người ra nghênh đón là tâm phúc của Lý Thụ — Trương Thiên.

Năm đó hắn cùng Lý Thụ như hình với bóng, chẳng ít lần gây khó dễ cho ta.

Nay cũng vậy, hắn truyền miệng thánh chỉ, nói theo tục lệ Lê quốc, ta chưa thể nhập cung, phải ở dịch quán dừng lại ba ngày.

Thu Đồng đứng cạnh nghe xong, liền tức giận đỏ mặt.

“Quốc chủ Lê quốc có ý gì đây? Hòa thân là do bọn họ đưa ra, nay lại đem người cản ngoài cung, chẳng phải quá đáng lắm ru?”

Ta khẽ lắc đầu với nàng, phân phó mọi người đến dịch quán nghỉ trước.

Lý Thụ đích xác là bụng dạ hẹp hòi.

Từ ban ngày chờ đến tối mịt, vẫn chẳng ai đem đến nước hay cơm.

Thu Đồng nằm bò trên bàn, bụng lép dính vào lưng.

“Công chúa, nô tỳ cảm thấy vị quốc chủ Lê quốc kia, e là vốn chẳng thật tâm muốn hòa thân.”

Ngay cả một tiểu nha đầu như Thu Đồng cũng cảm nhận được.

Trước khi đến đây, ta từng nghe nói — sau khi Lý Thụ đăng cơ, lập ái nữ của thừa tướng, Triệu Uyển Nhi làm hoàng hậu.

Năm đó cùng nhau học tại Quốc Tử Giám, Lý Thụ từng mạnh miệng tuyên bố: ngày hắn đăng cơ, chính là ngày cưới Triệu Uyển Nhi.

Hắn đã làm được, đương nhiên không muốn người trong lòng chịu ủy khuất.

Chuyện hòa thân, trừ việc báo thù năm xưa, ta thật chẳng nghĩ ra lý do nào khác.

Lê quốc hùng cường, Lý Thụ lại người người ủng hộ.

Chúng ta không thể đắc tội, cũng chẳng có sức chống đỡ.

“Lê quốc không đưa cơm nước, thì ta tự mua, có bạc trong tay, há lại sợ đói?”

Hôm sau vừa sáng, ta liền sai Thu Đồng mang người cùng ngân phiếu, ra ngoài mua về đủ nước và lương thực cho ba ngày.

Ba ngày sau, người trong cung mới đến dịch quán.

Ta cùng đoàn người thuận lợi nhập cung.

Vẫn là cung điện năm xưa ta ở khi làm con tin, cách hai năm, ta lại một lần nữa trở về nơi ấy.

Tuy hơi lệch lạc chút ít, song đã từng ở lâu như vậy, mọi thứ cũng thành quen thuộc.

Thu Đồng cùng đám nha hoàn bận rộn thu xếp, ta cầm cuốc, một mình ra sau vườn, đến dưới gốc đào.

Lần theo ký ức năm nào, ta hạ một cuốc xuống.

Nào ngờ, bình đào hoa tửu ta từng chôn nơi ấy, đã chẳng rõ tung tích.

Ngay khi ấy, trên đầu bỗng vang lên thanh âm quen thuộc.

“Ngươi đang tìm cái này sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn, người trên cây chẳng ai khác, chính là quốc chủ Lê quốc — Lý Thụ.

3

Trong khoảnh khắc, tựa hồ quay về mười năm về trước.

Thuở ấy lần đầu gặp nhau, cũng là tình cảnh tương tự.

Chín tuổi Lý Thụ nằm co chân trên nhánh cây, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)