Chương 7 - Báo Thù Khi Được Trở Về

Ánh mắt đỏ ngầu của hắn như muốn xé nát tôi.

Tôi vừa giận vừa thấy nực cười, thậm chí còn cảm thấy hắn thật đáng thương.

Con trai ruột hai năm không gặp, giờ đang bình an đứng trước mặt — mà phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải vui mừng, mà là nghi ngờ tôi dựng chuyện để trả thù.

Tôi thở dài, lấy băng cassette giấu trong phòng ra, nhét vào máy ghi âm.

Đây là toàn bộ chứng cứ mà tôi đã thu thập suốt hai năm qua.

Tôi trọng sinh vào đúng ngày trước khi con trai bị ném vào rừng cho dã thú.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định lên kế hoạch trả thù.

Tôi âm thầm chuyển con về sống với bố mẹ, rồi giả vờ tin vào lời nói dối của Triệu Kiến Quốc.

Tôi cũng hiểu rất rõ: nếu không có bằng chứng xác thực, thì bắt hắn cũng vô ích, hắn sẽ không nhận tội, tôi cũng chẳng thể ly hôn được.

Vì vậy tôi nhẫn nhịn chịu đựng suốt, chỉ đợi đến ngày có đủ bằng chứng.

May là theo thời gian, Triệu Kiến Quốc và Hứa Xuân Lan ngày càng lộ rõ bản chất, cũng ngày càng lắm sơ hở.

Sau khi những bằng chứng không thể chối cãi vang lên, dân làng lập tức tức giận đến mức gào thét khản cả cổ, giành nhau ném đồ về phía Triệu Kiến Quốc và Hứa Xuân Lan.

“Đồ cẩu nam nữ không biết xấu hổ! Con riêng cũng sinh ra rồi, còn dám ra tay giết cả con ruột!”

“Không được! Theo lệ làng, loại đàn ông đàn bà như thế này mới phải bị nhấn xuống lồng heo!”

Hứa Xuân Lan ôm chặt đầu, khóc đến sụp đổ.

“Tôi không có! Mọi chuyện đều do Triệu Kiến Quốc bày ra! Là hắn ép tôi sinh ra đứa con đó! Là hắn nói giết con ruột rồi để con tôi nhập khẩu!”

Triệu Kiến Quốc cũng cuống lên:

“Cô nói bậy gì thế? Rõ ràng là cô cố tình muốn sinh con, mới khiến tôi rơi vào cảnh bị động như hôm nay! Cô tưởng tôi thật sự muốn giết con ruột của mình à?!”

Hai người rất nhanh đã lao vào đánh nhau, cào cấu túi bụi.

Ngay lúc ấy, người đàn ông từng chạy trốn khỏi phòng ngủ của tôi cũng bị cảnh sát dẫn về.

Biết không thể chối, hắn đành phải khai toàn bộ sự thật.

“Hai năm trước đúng là Hứa Xuân Lan bảo tôi đem đứa trẻ vứt cho dã thú, cô ta cho tôi 30 tệ, bắt tôi phải đảm bảo thằng bé bị ăn đến không còn gì.”

“Thật ra lúc đó nào có con thú nào đâu, tôi chỉ đuổi con heo nhà mình ra ngoài, quay đầu lại thì thấy miệng chúng toàn là máu…”

“Lần này tôi cũng bị ép, ban đầu tôi thấy nguy hiểm quá, không muốn làm. Nhưng Hứa Xuân Lan dọa nếu tôi không nghe lời, cô ta sẽ vạch trần chuyện trước kia. Tôi thật sự không làm gì cả, đến cả quần áo cũng chẳng phải tôi cởi…”

Nghe xong, mặt Triệu Kiến Quốc đỏ như gan lợn, tức đến sắp nổ phổi.

Hắn nhìn Hứa Xuân Lan, nghẹn lời đến phát khóc:

“Tôi tin cô như vậy, luôn nghĩ cô là người con gái hiền lành, lương thiện, không ngờ tâm địa cô lại độc ác như thế!”

Hứa Xuân Lan bị đánh gãy nửa cái răng, nhưng vẫn không chịu thua, gào lên:

“Giờ anh còn mặt mũi trách tôi à? Nếu không phải anh gật đầu đồng ý, tôi lấy đâu ra gan mà ra tay với con anh?”

Cả hai nhanh chóng bị cảnh sát áp giải rời đi, tôi cũng được đưa đến để làm biên bản.

Trong lúc thẩm vấn, Triệu Kiến Quốc đã bớt hống hách đi nhiều, ngược lại còn bắt đầu nhớ đến cái “tốt” của tôi.

“Vợ à, thật sự lúc đó anh chỉ nhất thời bị con đàn bà đó mê hoặc thôi. Anh đâu có nỡ hại con ruột của mình, may mà Hạo Hạo không sao. Về sau ba người mình sống yên ổn với nhau có được không?”

“Phì! Bây giờ anh là tội phạm rồi, còn mặt mũi nào nói chuyện sống chung?”

Trước lời mỉa mai của anh tôi, vẻ cầu xin của Triệu Kiến Quốc càng rõ rệt hơn.

“Vợ ơi, anh có nghe nói… chuyện của chúng ta có thể được xem là mâu thuẫn trong gia đình. Chỉ cần em chịu ký giấy bãi nại, anh có thể được bảo lãnh tại ngoại.”

“Đến lúc đó, anh nhất định sẽ bù đắp cho em và Hạo Hạo, anh thề không bao giờ qua lại với Hứa Xuân Lan nữa.”

Hắn thật sự giống như một con chó cụp đuôi, nước mắt lưng tròng, chẳng biết được mấy phần là thật.