Chương 3 - Báo Thù Khi Được Trở Về
Chân tôi vốn đã bị thương, người thì mệt rã rời, làm sao đỡ nổi, quần áo bị đánh đến rách nát tơi tả.
Tiếng tôi gào thảm thiết khiến hàng xóm xung quanh kéo đến xem, nhưng Triệu Kiến Quốc lại trắng trợn đổi trắng thay đen:
“Con đàn bà này tiện thật đấy, không chỉ trộm tiền mồ hôi nước mắt của tôi gửi về nhà mẹ đẻ, mà còn phá luôn một bát thịt kho tàu!”
Nghe vậy, những người làng định can ngăn cũng quay sang mắng chửi, bảo gái thành phố đều là đồ chẳng ra gì.
Tôi ho ra mấy ngụm máu, rồi ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, tôi vẫn nằm nguyên trên đất, vết máu trên người đã khô cứng, trông vô cùng ghê rợn dưới ánh đèn yếu ớt.
Từ phòng ngủ bên cạnh vọng ra tiếng cười đùa rúc rích.
Tôi ép bản thân phải bình tĩnh, rửa sạch máu trên mặt.
Kế hoạch… phải tiến hành sớm hơn rồi.
Sáng hôm sau, tôi đến ủy ban thôn, định nộp đơn xin điều chuyển công tác lên thành phố.
Trước đây tôi là trí thức được phân về nông thôn công tác ba năm, giờ thời hạn đã qua lâu rồi, với thành tích của tôi, xin về làm giáo viên tiểu học ở thành phố vốn không có gì khó.
Nhưng bí thư chi bộ thôn lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
“Cái suất điều chuyển đó không phải sớm đã nhường cho Hứa Xuân Lan rồi sao?”
“Chồng cô làm thủ tục giùm rồi, tháng Chín là đi.”
Tim tôi như khựng lại một nhịp. Sao bọn họ lại biết chuyện đó?
Kiếp trước là do tôi chủ động xin chuyển lên thành phố để tiện chăm sóc Triệu Thiên Minh nên mới bị Hứa Xuân Lan cướp mất vị trí công tác.
Nhưng nếu không phải vì anh trai tôi báo tin, thì làng cũng không thể biết bên thành phố đang thiếu giáo viên tiểu học.
Chẳng lẽ…?
Chẳng lẽ bọn họ cũng trọng sinh rồi…
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, cả người tôi run lên vì kích động.
Đúng lúc này, Triệu Kiến Quốc đưa Hứa Xuân Lan vừa đi đặt may đồ ngoài phố trở về.
Chiếc váy caro hoa nhí đang mốt nhất hiện nay khiến Hứa Xuân Lan trông trẻ ra hẳn mười tuổi.
Hai người họ sóng vai đi cạnh nhau, nhìn cứ như một cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa.
Triệu Kiến Quốc thấy tôi thì sắc mặt lập tức tối sầm:
“Cô còn đứng đây làm gì?”
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ thô vá đầy chắp vá trên người mình, lại nghĩ đến chuyện họ vừa tiêu sạch tiền tiết kiệm và phiếu vải của tôi để sắm váy áo, trong lòng bốc lên một cơn căm hận.
“Triệu Kiến Quốc! Anh cướp tiền của tôi, cướp luôn cả tương lai của tôi, tất cả đều dâng cho Hứa Xuân Lan — hay là hai người dứt khoát sống với nhau đi!”
Người dân quanh đó bắt đầu quay lại nhìn, Hứa Xuân Lan ra vẻ tủi thân, thậm chí quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Chị dâu, chuyện này không trách anh Kiến Quốc được đâu, là em nghĩ sau này đưa Thiên Minh lên thành phố học phải ăn mặc đàng hoàng một chút, kẻo người ta xem thường.”
“Em biết thời gian này đã làm phiền chị và anh Kiến Quốc rất nhiều, đợi con vào học xong em sẽ rời đi, được không? Em chỉ lo Thiên Minh còn nhỏ quá, sợ nó không thích nghi được…”
Sắc mặt Triệu Kiến Quốc đen kịt, lập tức kéo Hứa Xuân Lan dậy che sau lưng.
“Trương Giai Giai, cô nói chuyện đừng quá đáng!”
“Nếu không phải tôi cầu xin Xuân Lan chịu để con qua làm con nuôi chúng ta, thì giờ này chắc cô cũng theo con cô đi rồi đấy!”
“Cô ấy là ân nhân của cái nhà này! Tất cả những gì làm cũng là vì Thiên Minh, cô cứ tính toán chi ly mãi thế làm gì?”
Dân làng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về tôi.
Lại là cái điệp khúc đó — lúc nào cũng lấy danh nghĩa “vì Thiên Minh”, dùng đạo đức trói buộc tôi.
Dưới cái ô che đậy đó, tôi hy sinh nhiều đến đâu cũng thành lẽ đương nhiên.
Bí thư thôn đưa giấy điều động cho Hứa Xuân Lan, còn vỗ vai tôi khuyên nhủ:
“Mọi chuyện nên lấy đại cục làm trọng.”
Mắt Hứa Xuân Lan sáng rực lên, Triệu Kiến Quốc thì cười đắc ý.
“Được rồi, được rồi, Thiên Minh còn nhỏ, không thể xa mẹ ruột được, đến lúc lên thành phố đi học, Xuân Lan chắc chắn phải đi cùng.”
“Dạo này tôi cũng đang làm thủ tục chuyển công tác lên thành phố, còn cô thì cứ ở nhà cày ruộng đi, tích tiền đóng học cho con, sau này Thiên Minh lớn lên nhất định sẽ báo đáp tử tế.”
Tôi lại cảm thấy nghẹt thở.
Kiếp trước cũng là như vậy — ba người bọn họ đoàn tụ ở thành phố.
Còn tôi bị ép phải dậy từ tinh mơ, đầu tắt mặt tối sống chung với ruộng đồng.
Tuổi còn trẻ đã mang đầy bệnh tật trong người.
Cuối cùng, toàn bộ số tiền tôi dành dụm đều biến thành máu tươi để họ mua nhà mới, mà tôi đến cả cái bóng ngôi nhà cũng chưa từng thấy.