Chương 10 - Báo Thù Của Thần Kiếm

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bên trong sương mù là một bóng dáng mờ ảo, nhìn không rõ, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Một giọng nói đẫm máu vang lên bên tai Ân Trường Quệ.

“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Đêm đó sau khi pho tượng bị quét ngã, Ân Trường Quệ đã mơ một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mộng chính là bóng dáng trong làn sương máu kia, tự xưng là ma tôn bị thương.

“Không phải ngươi thấy Ôn Giáng Tuyết coi thường các ngươi sao, ta có thể giúp ngươi.”

“Chỉ cần ngươi đồng ý để ta nhập vào thân thể, ngươi sẽ có được sức mạnh của ta, mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể ngăn cản, khiến nàng phải cúi đầu dưới chân ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi định cả đời làm một phàm nhân tầm thường, nhìn đám thần tiên kia đứng trên cao, giẫm ngươi xuống bùn sao?”

n Trường Quệ đã từng từ chối, ma tôn cũng không giận, chỉ cười quái dị.

“Ngươi không cần vội, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ quay lại tìm ta…”

Khi ấy Ân Trường Quệ vẫn nghĩ, mình đường đường là vương gia, sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà nghe lời một ác quỷ không rõ lai lịch.

Nhưng đến giờ hắn mới hiểu, vì sao ma tôn lại tự tin như vậy.

Ngay lúc nãy, trong rừng sâu, lời nhắc nhở tưởng như vô tình của Ôn Giáng Tuyết lại từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim hắn.

Ánh mắt lạnh nhạt khinh thường ấy, như con dao cùn nhất trên đời, cứa từng nhát từng nhát vào hắn.

Hắn là vương gia, mười bảy tuổi đã cầm quân ra trận, thiếu niên tướng quân khiến Bắc Lương người nghe danh liền sợ, hắn từng chịu sỉ nhục như vậy sao?

Huống hồ, lại còn là từ Ôn Giáng Tuyết.

“Ôn Giáng Tuyết, ngươi là thần tiên, coi bản vương như trò cười, nói bản vương không đáng nhắc đến.”

“Nếu ngươi không yêu, vậy từ nay về sau, bản vương sẽ khiến ngươi hận đến tận xương tủy, mà vẫn vô lực phản kháng.”

Theo tiếng hắn dứt lời, một làn sương máu chui vào ấn đường hắn.

n Trường Quệ chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, mới nâng tay lên, bức tường vững chắc phía trước đã ầm ầm sụp đổ.

Mà giữa ấn đường của hắn, hiện ra một đạo ma ấn đỏ như máu.

Vừa phá xong pháp trận sắp hình thành kia, Ôn Giáng Tuyết chợt khựng lại.

Rồi quay đầu nhìn về phía vương phủ trong thành.

Vì sao vừa rồi nàng lại cảm thấy một luồng ma khí nhàn nhạt?

Lục Trầm Kích ngẩng mắt: “Sao thế?”

Ôn Giáng Tuyết lắc đầu: “Không có gì, chắc ta nghĩ nhiều rồi.”

Trong thành có trận pháp bảo hộ, người ma tộc sao có thể lặng lẽ vào thành mà không bị phát hiện.

Mà thiên hạ này, ai ngu đến mức mang theo vật có ma khí vào thành chứ.

Chắc chắn là nàng đa nghi rồi.

Ôn Giáng Tuyết thu lại tâm thần, tháo tua kiếm hộ thân của mình ném xuống đất.

Lục Trầm Kích vừa định hỏi, liền bị Ôn Giáng Tuyết kéo ẩn đi khí tức.

Hai người không phát ra tiếng, chỉ thấy một bóng đen lén lút xuất hiện, đá mạnh mấy cước vào trận pháp bị phá.

“Lũ chó tiên giới, dám phá trận hồi huyết của lão tử, cứ chờ đó cho lão tử.”

Ôn Giáng Tuyết đang quan sát động tĩnh của kẻ kia, trong đầu bỗng vang lên một âm thanh truyền âm.

“Vì sao ngươi cố ý để lại tua kiếm? Không phải tự ý để lộ tung tích sao?”

Là Lục Trầm Kích, hai người đang ẩn thân không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể truyền âm.

Ôn Giáng Tuyết giơ ngón trỏ lên chạm vào môi, rồi chỉ vào huyệt thái dương.

Lục Trầm Kích lập tức hiểu ra, nàng mới chỉ là một cảnh, chưa thể truyền âm.

Đành vậy, hai người chỉ có thể nhìn tên tà tu kia nhặt tua kiếm rồi biến mất trong đêm tối.

Chưa chờ Lục Trầm Kích mở miệng, Ôn Giáng Tuyết đã lên tiếng giải thích.

“Đó là tua kiếm hộ thân của ta, khi ở trong tay hắn sẽ có cảm ứng, chúng ta chi bằng lần theo, một đường truy đến đại bản doanh của ma tộc, một lần dứt điểm.”

Ánh mắt Lục Trầm Kích thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi như đánh giá nói.

“Cứ điểm của ma tộc nhất định nguy hiểm trùng trùng, ngươi không sợ sao?”

Ôn Giáng Tuyết đối diện ánh mắt hắn, nói ra câu nói mà nghìn năm trước nàng từng nói rất nhiều lần.

“Ngươi không sợ, ta liền không sợ.”

Một câu khiến Lục Trầm Kích ngây người tại chỗ.

Ký ức bị phong ấn như đang dần mở ra, Lục Trầm Kích mới chợt nhận ra, giọng của Ôn Giáng Tuyết, lại giống hệt giọng của kiếm linh Lăng Tuyết năm xưa.

“Ngươi không sợ, ta liền không sợ.”

Chỉ là, giọng của kiếm linh thì lanh lảnh hơn, còn Ôn Giáng Tuyết thì bình tĩnh.

Nếu không nhờ câu nói giống hệt này, hắn cũng không dễ dàng nhớ lại.

Trước kia mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn đùa hỏi kiếm linh có sợ không, kiếm linh luôn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.

“Ngươi còn không sợ, ta sao lại sợ, nhìn ta đưa ngươi phá vòng vây!”

Khác hẳn với tính khí lạnh lùng của Lăng Tuyết kiếm, kiếm linh lại như một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, bướng bỉnh đáng yêu, ngày nào cũng líu ríu không ngớt.

Vì thế, kiếm linh luôn tức giận mà phản bác.

“Ta sinh ra trong tay ngươi, lại chỉ có thể nói chuyện trong thức hải của ngươi, đương nhiên chỉ có thể nói với mình ngươi.”

“Là chiến hữu với nhau, ngươi đường đường là chiến thần, chẳng lẽ đến mấy lời này cũng không thể chịu đựng nổi sao?”

Nó vừa ấm ức lại vừa vô lý, khiến Lục Trầm Kích cũng không nhịn được mà bật cười.

“Tâm trạng chiến thần hôm nay rất tốt.”

Một câu của Ôn Giáng Tuyết lập tức kéo Lục Trầm Kích từ hồi ức quay về hiện thực.

Hắn chợt bừng tỉnh, mới nhận ra đã trôi qua mấy nghìn năm.

Mà Lăng Tuyết kiếm cùng kiếm linh, cũng đã biến mất từng ấy năm.

Nhưng thấy trong mắt Ôn Giáng Tuyết có nét nghi hoặc, Lục Trầm Kích không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt quay mặt đi.

“Vậy thì đi thôi.”

Cảm nhận khí tức còn sót lại trên trận pháp cùng vị trí của tua kiếm, hai người xác định được phương hướng, liền vẽ một trận pháp truyền tống mới bên cạnh.

Trước khi bước vào trận, Lục Trầm Kích giữ lấy Ôn Giáng Tuyết.

“Địa phận ma tộc không tầm thường, chúng ta cần ẩn đi khí tức.”

“Ngươi chưa đạt tam cảnh, không thể truyền âm, nếu có chuyện bất trắc, dùng tay phải vỗ ba lần lên ngực, ta sẽ đưa ngươi trở về tiên giới.”

Ôn Giáng Tuyết gật đầu, hai người cùng bước vào pháp trận.

Trận pháp chuyển động nhiều lần, chẳng bao lâu, xung quanh liền trở nên nóng rực.

Nhìn quanh mới thấy cả hai đã đến Bất Chu Sơn – tàn tích trong Ma giới.

Trên không một trắng một đỏ là hai vầng trăng tròn, bốn phía toàn đá lởm chởm, không một ngọn cỏ, hai người ẩn thân sau một khối đá dị dạng, thấy không xa có một hắc y nhân nhóm lên một đống lửa có màu sắc kỳ dị.

Chớp mắt, trong đống lửa bốc lên vài bóng người khoác áo choàng đen che kín đầu.

Một giọng nói trầm thấp vang lên:

“Ngươi chẳng phải nói sẽ mang huyết khí về bằng trận pháp hồi huyết sao, sao lại tay không quay về?”

Hắc y nhân lạnh giọng: “Bị đám người tiên giới phát hiện.”

Vừa nói, hắn liền hung hăng ném tua kiếm trong tay xuống đất.

“Không biết là con ả tiên nữ nào tự cho mình là thông minh, đợi ma tộc ta hưng thịnh trở lại, lão tử nhất định chơi chết nó.”

“Đám người tiên giới nhìn thì đạo mạo nghiêm trang, chứ chuyện phòng the cũng chắc là tẻ nhạt vô vị, đợi chúng ta đánh hạ tiên giới, phải cho đám tiên nữ kia nếm thử mùi sung sướng mới được!”

Nghe lời lẽ bỉ ổi cực điểm của hắc y nhân, Ôn Giáng Tuyết rõ ràng cảm nhận được khí tức bên cạnh trở nên sắc bén.

Nàng ra hiệu hạ tay xuống.

Ít nhất cũng phải đợi dò la được mục đích của chúng rồi mới ra tay.

Huống hồ bọn chúng đông người, Ôn Giáng Tuyết không thể bại lộ thực lực thật, hai người căn bản không có phần thắng.

Đang định tiếp tục quan sát, Ôn Giáng Tuyết đột nhiên cảm thấy tâm mạch sâu trong linh hồn như bị một lực vô hình đánh mạnh, đau đến nỗi sắc mặt nàng tái nhợt, hít vào một hơi lạnh.

“Ai đó?”

Ma tộc lập tức quay lại, phát hiện tung tích hai người, liền đuổi theo.

Lục Trầm Kích kéo Ôn Giáng Tuyết xoay người bỏ chạy.

“Không ổn rồi, trận pháp giam tiên ở Bất Chu Sơn đã được phục hồi, chúng ta không thể truyền tống rời đi.”

Ôn Giáng Tuyết phun ra một ngụm máu.

“Ngươi đi trước đi… đừng lo cho ta…”

Nếu thực sự đến đường cùng, nàng vẫn có thể biến lại thành Lăng Tuyết kiếm để phá vòng vây mà thoát.

Thế nhưng Lục Trầm Kích lại lắc đầu: “Ta sẽ không bỏ ngươi lại.”

Trong lúc nói, hai người đã chạy đến một bờ hồ, Lục Trầm Kích không chút do dự kéo Ôn Giáng Tuyết nhảy xuống.

Ngay tức thì, bốn phía xoay chuyển chóng mặt.

Lục Trầm Kích truyền âm cho Ôn Giáng Tuyết: “Nơi này là tử thủy, chúng không thể phát hiện, đợi chúng rút đi rồi chúng ta sẽ rời khỏi.”

Ôn Giáng Tuyết lại xua tay, chỉ vào chóp mũi.

Nàng không thể nín thở dưới nước.

Lục Trầm Kích sửng sốt một giây, sau đó không chút chần chừ cúi đầu che môi nàng lại.

Hành động của Lục Trầm Kích hoàn toàn hợp lý.

Tình thế cấp bách, ma tộc đang tìm kiếm phía trên, linh lực lại bị phong ấn, chỉ còn cách che giấu thân hình.

Mà truyền khí… cũng chỉ là cách đối phó tạm thời.

Lục Trầm Kích vốn nghĩ Ôn Giáng Tuyết sẽ phối hợp, không ngờ giây sau, bụng hắn liền bị đâm một nhát thật mạnh.

Lục Trầm Kích đau điếng, vừa mới định thần thì ánh sáng lạnh lóe lên, hai người đã quay trở lại Nam Thiên Môn trong chớp mắt.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)