Chương 1 - Bạo quân mắt mù!

[Zhihu] - Bạo quân mắt mù! - P1/4

Tác giả: Lạc Khê Nhi 洛溪儿

Nguồn: https://truyenne.net/section/1510741802517143552

Editor: Mai Thục Nhật

Ảnh: cre Pinterest

Bản dịch phi lợi nhuận, có thể sẽ có nhiều sai sót. Mong nhận được những góp ý từ mọi người!

-------------

Hoàng đế khắc chết ba vị hoàng hậu, ta là vị hoàng hậu kế tiếp, toàn bộ kinh thành đều đang nghị luận xem khi nào ta chết, sẽ chết như thế nào.

Ta đặt cược một trăm vạn cho mình, cược Hoàng Thượng sẽ bị ta khắc chết.

1

Cầu ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng để bệ hạ coi trọng ta.

Ta đứng giữa một đám nữ nhân tuyển phi xấu xí, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn các nàng cầu nguyện.

“Có phải các ngươi cầu nguyện sai rồi không? Làm hoàng hậu tuyệt lắm, mẫu nghi thiên hạ!”

Đám nữ nhân này, trang phục lộng lẫy như hoa nhưng dọa người, răng hô, mặt rỗ, đỏ như đít khỉ.

Ta mới nhìn đã suýt chút nữa mắc ói.

"Tốt cái gì mà tốt, bệ hạ khắc thê! Ba vị hoàng hậu trước không ai có thể sống qua ngày đại hôn!"

Các nàng mới vừa nói xong, quay đầu phát hiện ta là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Thật tốt quá, muội muội ngươi chính là tiên nữ hạ phàm cứu vớt bọn ta, vị trí hoàng hậu kia không phải ngươi thì còn là của ai!"

Ta cũng nghĩ vậy.

Ngay cả khi hoàng đế xuất hiện, lần đầu tiên nhìn thấy ta cũng hoàn toàn bị mê hoặc đến mức trợn tròn hai mắt.

Ta ưỡn ngực, quăng ánh mắt nóng bỏng đến vị hoàng đế tuấn mỹ trẻ tuổi ngoài ý muốn kia.

“A! Mắt của ta!!”

Đột nhiên hắn kêu thảm một tiếng, che mắt chỉ về phía ta:

“Làm càn, làm càn! Sao trên đời này lại có người xấu xí như vậy, mau kéo nàng ra ngoài chém cho trẫm!"

Ta: "???”

02

Sau khi được Thái hậu kịp thời cứu nguy, ta mới hiểu được, thẩm mỹ của Hoàng đế khác người như nào.

Đối với một đám mặt rỗ răng hô, mắt Hoàng đế lấp lánh, đặc biệt phấn khởi vung tay lên.

“Những mỹ nhân này, trẫm muốn tất!”

Bịch, bịch, bịch.

Một đám nữ nhân xấu xí trong nháy mắt ngã xuống mặt đất, đều do bị dọa ngất.

Thái hậu đỡ trán, đột nhiên phát hiện ta còn đứng bên cạnh.

Còn thân thiết nắm chặt tay ta:

“Ai gia nhìn vẫn thấy trưởng nữ Thừa tướng là hiền lương thục đức nhất, vị trí Hoàng hậu chọn con. Ba ngày sau, đại hôn!”

Bịch!

Trong nháy mắt Hoàng thượng cũng bị dọa ngất xỉu trên mặt đất.

Vừa mới nhập vào đã có thể làm hoàng hậu, ta vui vẻ.

Đón ta trở về là biểu ca kiêm cựu tình lang Ngô Tử lại mang dáng vẻ như khóc tang.

Mắt thấy sắp tới phủ Thừa tướng.

Cuối cùng gã như thể nhịn không được nữa, cực kỳ uất ức lên án ta:

“Nghê Nghê, có thể làm hoàng hậu đã vui vẻ như vậy sao? Có phải nàng không yêu ta nữa không.”

“Ta có yêu ngươi hả?”

Ta không chút do dự hỏi ngược lại.

Đây là vấn đề thiểu năng trí tuệ gì thế?

Sắc mặt Ngô Tử trắng bệch, giống như không thể thừa nhận đả kích.

Ôm ngực suy sụp nhìn ta.

“Nghê Nghê, có phải nàng còn trách ta cho nàng vào cung không? Nhưng ta cũng không có cách nào khác, cữu cữu nói, Thái hậu và bệ hạ đã theo dõi phủ Thừa tướng, chỉ khi nàng lên làm Hoàng hậu, bọn nàng mới có đường sống.”

"Đây chính là lý do ngươi đính hôn với kế muội ta?"

Lần đầu tiên gặp kẻ cặn bã nói chuyện đường hoàng như vậy.

Rõ ràng là ghét bỏ nguyên chủ không thể trợ lực được cho gã.

03

Toàn bộ người trong phủ Thừa tướng đều rất phấn khởi vì ta sẽ lập tức vào cung làm con tin... Không phải, làm hoàng hậu.

Toàn bộ người trong kinh thành lại đang nghị luận, trong vòng ba ngày này ta sẽ chết kiểu gì.

Giống vị hoàng hậu đầu tiên, bị sặc chết do uống nước?

Hay vị hoàng hậu thứ hai, bị nghẹn chết do ăn cơm?

Hoặc giống như vị hoàng hậu thứ ba, đột nhiên nửa đêm bị chính mình trong gương hù chết.

Ta rất muốn nói với họ, đừng đoán nữa, ta không chết được.

Trời sinh ta có số nghịch thiên, ngay cả tận thế đến, ta cũng sẽ là người cuối cùng chết.

Ba ngày trước đại hôn, nửa đêm.

Trong lúc ngủ mơ, ta cảm thấy hít thở không thông, bực bội đạp lung tung một trận.

Sáng sớm hôm sau, nha hoàn thét chói tai chỉ vào hắc y nhân ngã gãy cổ dưới giường ta.

Hai ngày trước đại hôn, ta thưởng sen bên hồ.

Một cái ám khí bay thẳng đến cổ ta.

Vòng quanh cổ ta một vòng, lại vòng theo đường cũ trở về.

“A!" Trên cây rậm rạp ngoài sân, giống như truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Một ngày trước đại hôn, ta bóp nát mấy cái bánh ngọt chưa ăn xong cho cá ăn.

Cả ao cá đều lật bụng.

Ngày đại hôn.

Ta mặc phượng bào đỏ thẫm đi ra phủ Thừa tướng.

Tất cả mọi người ở kinh thành đều sốc khi ta còn sống.

“Đại tỷ tỷ, ngươi yên tâm, chờ ngươi vào cung, muội muội chắc chắn sẽ thành một cặp thật hạnh phúc với biểu ca.”

Lúc ta lên kiệu lớn, kế muội trà xanh tốt mười phần lặng lẽ nói với ta.

Ta không thấy khó chịu chút nào.

Thay vào đó, ta nên gửi lời cảm ơn chân thành nhất.

“À, cám ơn ngươi đã lấy đi thứ rác rưởi vốn dĩ ta không cần. Tiện nhân xứng cẩu, chúc các ngươi thiên trường địa cửu.”

Thật ngu xuẩn, gả cho ai có thể có ngon bằng làm hoàng hậu.

04

Đêm động phòng hoa chúc.

Hoàng thượng Tiêu Hành chê ta quá xấu, gắng tổ chức xong đại điển, nhắm mắt uống hết rượu hợp cẩn.

Vẽ vĩ tuyến 38 ngay trên giường.

Hắn chỉ nửa cái giường bên ngoài.

“Trẫm ngủ nửa cái giường này, nếu ngươi dám vượt qua một chút, trẫm sẽ chém đầu ngươi.”

Ta nhướng mày: "Bệ hạ vẽ rộng quá.”

“Trẫm cũng cảm thấy ngủ gần ngươi quá, nửa đêm bị hù chếc. Không ngờ ngươi cũng biết điều. Vậy vị trí của ngươi giảm một nửa.”

Tiêu Hành rất hài lòng với sự thức thời của ta.

Ta nhếch môi cười, đột nhiên túm cổ áo hắn kéo ra ngoài.

"Ý của bổn cung là, giường này một mình ta ngủ cũng ngại chật, nên bái bai ngài nha!"

Ta mở cửa lớn.

Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau cùng hắc y nhân cầm chủy thủ ở cửa.

Theo bản năng lập tức đẩy mạnh Tiêu Hành lên người thích khách.

Ặc!

Một tiếng rên rỉ vang lên.

Cùng với tiếng chất vấn của Tiêu Hành:

“Chân mỹ nhân, sao sức của ngươi mạnh thế? Không đúng, ngươi sao dám ném trẫm ra. Trẫm muốn ché.m đầu ngươi!”

Hắn luống cuống tay chân đứng lên.

Mới phát hiện ngoài phòng không một bóng người, hắc y nhân bị hắn lót dưới thân đã chết, trên người còn cắm thanh đao.

Do thích khách nhìn thấy Tiêu Hành đi về phía mình, theo bản năng phòng bị nhưng lại không chú ý chĩa mũi kiếm vào mình.

Sắc mặt Tiêu Hành hoảng sợ, đột nhiên thét chói tai:

“Có thích khách!”

05

Mới mấy ngày.

Toàn bộ hoàng cung đều biết chuyện đêm tân hôn, ta ném hoàng đế ra ngoài cửa.

Tiêu Hành mất hết mặt mũi thề, tuyệt sẽ không bước vào Phượng Tường cung ta một bước.

Ngày hôm sau đã bị vả mặt, mang mặt thối đi vào.

“Mẫu hậu tìm ngươi! Tốt nhất ngươi đừng nói lung tung.”

Tôi khinh bỉ hắn.

“Ta cũng không nói lung tung.”

Tẩm cung Thái hậu.

Nhiều nhất là bốn mươi Thái hậu quý phái ung dung nửa nằm trên sập tường vân.

Nhìn bọn ta hành lễ, cũng không mở miệng bảo bọn ta ngồi xuống.

Thật lâu sau, ta đứng mệt mỏi, kéo Tiêu Hành ngồi xuống ghế bên cạnh.

Không khí ngưng trệ trong phút chốc.

Hừ!

Ta loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở.

Thái hậu cũng như mới phát hiện bọn ta ở đây, ung dung đứng dậy.

Sắc mặt bà trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía ta.

Tác phong mạnh mẽ

Tiêu Hành hận không thể thu mình lại thành một cục.

Ta không có xíu cảm giác gì hết, thậm chí còn hơi buồn ngủ.

Vừa định nói gì đó.

Thái hậu mới từ tốn mở miệng nói: "Náo loạn hoàng cung tràn đầy lời đồn đãi nhảm nhí, biết sai chỗ nào không?"

Ta lập tức có tinh thần.

Lập tức gật đầu.

Sắc mặt Thái hậu cuối cùng cũng hòa hoãn.

“Hoàng hậu, quả nhiên ai gia không chọn sai người. Nào, nói cho bệ hạ biết, sai ở chỗ nào?”

Lúc này ta chậm rãi nói: "Ta sai ở việc trước đây ngây thơ. Cho rằng làm hoàng hậu chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Bây giờ mới phát hiện, Thái hậu mới là người tôn quý trên vạn người. Hoàng thượng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Ta còn chưa dứt lời.

Thiếp thân ma ma của Thái hậu đã run rẩy chỉ tay vào ta quát lớn.

“Lớn mật! Sao ngươi có thể hồ ngôn loạn ngữ, ám chỉ Thái hậu nắm giữ triều chính. Kỳ tâm khả tru, kỳ tâm khả tru*!”

*: thành ngữ; câu này ám chỉ một người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác cho dù làm thành công hay không; thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó đi.

Tiêu Hành vùi mình trên ghế, cũng không thể che giấu sự kinh ngạc trên mặt, ngây ngốc nhìn ta.

Vẻ mặt ta ngơ ngác: "Sao, ta nói sai chỗ nào?”

Thái hậu đột nhiên cười mỉa, từ tốn mở lời: "Đương nhiên hoàng hậu sai rồi. Bệ hạ cửu ngũ chí tôn mới là người tôn quý nhất thiên hạ.”

Ta nhìn về phía hoàng đế nháy mắt sợ hãi thành chó ở trước mặt Thái hậu, bĩu môi không tin.

06

Sau khi đến chỗ Thái hậu một chuyến.

Ta phát hiện Phượng Tường cung của ta trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng lại có thích khách từ nóc nhà rơi xuống chết, rơi xuống hồ chết đuối, bị độc từ răng mình hại chết.

Thậm chí còn tự thổi khói mê đến bất tỉnh nhân sự.

Cung nhân làm việc trong cung ta đều sợ tới mức run lẩy bẩy cả ngày.

Ngay cả Tiêu Hành cũng thường xuyên len lén nhìn ta, sau đó xoa xoa đôi mắt bị thương.

“Có chuyện nói mau, có rắm mau thả.”

Mỗi lần thấy dáng vẻ hắn cay mắt không muốn nhìn ta, nói thật, ta nhịn hắn đã lâu.

Vì không cần nhìn thẳng ta, mắt Tiêu Hành trực tiếp chơi chọi gà.

Nghiêm trang nói: "Thẩm vấn xong rồi, thích khách cắn lưỡi tự sát nói... là Thừa tướng phái tới.”

Ta nghe vậy cũng chẳng có xíu cảm xúc gì.

“Ngươi tin? Thích khách ngu xuẩn như vậy, ngươi cảm thấy bọn họ trà trộn vào kiểu gì?”

Con ngươi Tiêu Hành run rẩy, trở nên sâu không thấy đáy.

Hơi thở lạnh lẽo lộ ra chút xíu.

Nhưng trong nháy mắt lại biến trở thành Hoàng đế ăn hại, mê mang vò đầu.

“Ngồi xe phân vào?”

Ta chỉ cười không nói.

Không quá mấy ngày, hoàng cung dần dần lưu truyền Hoàng hậu mệnh cứng, có thể triệt tiêu lời đồn Hoàng đế khắc thê.

Thái hậu lại tìm ta.

"Ngươi tiến cung cũng một tháng, vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, xem ra lời đồn bệ hạ khắc thê đã bị phá. Cũng là thời điểm để bệ hạ sinh con nối dõi. Hoàng hậu, lần này tuyển tú, do ngươi chủ trì, được không?"

Mắt ta lập tức sáng lên.

“Không thành vấn đề!”

Trước khi đi, Thái hậu ném cho ta mấy bức vẽ mỹ nhân.

“Đúng rồi, mấy vị này ai gia rất coi trọng. Các phi tử khác, ngươi tự mình xử lý.”