Chương 3 - Bao Nuôi Ảnh Đế

3/ Trần Lập bị ép vào tường, Mộ Lan lại bạo tới mức không để anh có cơ hội từ chối.

“Anh muốn bán thân?”

Trần Lập hơi nhíu mày nhìn thẳng vào mắt cô:

“Thì sao? Có liên quan gì đến em à?”

Mộ Lan cắn răng, bộ dạng tức giận trưng ra tận mặt.

“Đừng khiến tôi kinh tởm anh!”

Anh bật cười, đẩy cô ra.

“Vậy em phải kinh tởm cả showbiz rồi, có nghệ sĩ nào chưa từng trải qua loại chuyện này chứ?”

Mộ Lan thấy anh nói ra lời này một cách bình thản như thế thì rất tức giận.

“Không phải anh ghét nhất loại chuyện rẻ tiền này à?”

“Tôi khi nào nói đây là chuyện rẻ tiền?”

Cô câm nín. Đúng vậy, Trần Lập đã thay đổi không phải người như lúc đó nữa rồi, ngay cả loại chuyện bán thân bao nuôi anh ta cũng dám nói từ lâu rồi.

Trần Lập lật mình, giữ mình chủ động, ép sát cô vào tường rồi ghé vào tai cô:

“Tôi dù có bán, cũng không bao giờ rẻ!”

Mộ Lan ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

“Được! Vậy tôi đồng ý lời đề nghị hôm trước của anh!”

Mộ Lan khoác tay lấy cổ anh.

“Để mình tôi bao nuôi anh, biến tôi thành kim chủ của anh?”

Trần Lập mỉm cười, trực tiếp ôm lấy eo cô.

“Cung kính không bằng tuân lệnh!”

Kể từ đó, ảnh đế trong sáng gì gì đó, sạch sẽ gì gì đó, liền trở thành vật sở hữu của Mộ Lan. Anh ta thậm chí còn ngoan hơn cả một con cún.

Nhưng Mộ Lan cuối cùng vẫn không vui.

Cô có được Trần Lập, nhưng bản chất vẫn là giao dịch, là cô cho anh ta được lợi, anh ta cầm tiền mới ở cạnh cô.

Mộ Lan cảm thấy khá bức bối, loại quan hệ này chẳng có gì tốt cả.

Trần Lập: “Chủ nhân của tôi, em có phiền muộn gì thế?”

Anh chạy đến ôm cô từ phía sau.

“Trần Lập, anh mặc đồ vào rồi nói chuyện.”

Trần Lập dụi đầu vào vai cô, không chịu nghe còn nói:

“Tôi thấy em chán mà, hay làm thứ gì đó thú vị hơn đi?”

Mộ Lan quay lại bám lấy cổ anh.

“Làm gì? Tôi bao nuôi anh, chỉ để hôn.”

Vừa nói cô vừa kiễng gót hôn vào môi anh.

“Hiểu chưa?”

Khuôn mặt Trần Lập rõ vẻ tiếc nuối.

Anh ta lại không chịu nghe, đặt tay cô lên ngực mình.

“Ngoài hôn ra tôi có thể giải trí được đấy.”

“Em coi, phung phí hết đống cơ bụng này của tôi rồi.”

“Không bằng để tôi múa cho em xem?”

Mộ Lan trực tiếp lắc đầu từ chối.

“Ai thèm xem anh múa chứ?”

Trần Lập: “Đừng hối hận đấy?”

Mộ Lan lắc đầu.