Chương 1 - Bao Nuôi Ảnh Đế
1/ Trần Lập là ảnh đế mặt dày, cực kỳ dày.
Anh ta quấn quýt ôm tay cô, khuôn mặt chó con nũng nịu.
Mộ Lan thấy phiền, cảnh giác tránh xa anh ra.
“Anh tự trọng chút đi! Ở đây tuy là khách sạn tư nhân cao cấp, cũng không dám chắc đám paparazzi chịu đứng yên một chỗ, anh không sợ bị chụp trộm à?”
Cô chỉ vừa ra ngoài một chút, khi trở lại tự dưng anh ta xuất hiện trong phòng cô, còn rất thích nói nhảm.
Muốn bám lấy cô? Đòi cô bao nuôi? Còn lâu!
Mộ Lan thầm khinh thường.
Trần Lập lắc đầu, giây tiếp theo lại cầm lấy tay cô.
“Tôi không quan tâm! Em bao nuôi tôi đi, tôi dễ nuôi lắm!”
Mộ Lan nhíu mày, cô bây giờ có tiền, rất nhiều tiền. Nhưng không phải vì thế là cô phung phí ném tiền qua cửa sổ.
Nhất là loại người muốn trèo lên người cô này.
“Anh thiếu tiền? Haha, ảnh đế anh cũng thật biết đùa!”
Trần Lập cúi đầu.
“Thiếu thật đó…”
Anh thẹn thùng ghé sát vào tai cô, bộ dạng ngại ngùng nhưng lại rất ngay thẳng bảo:
“Em bao nuôi tôi đi, đổi lại sau này tôi bán sắc bán thân, nha?”
Mộ Lan sửng sốt, vội bịt tai mình lùi ra xa.
“Anh… anh… cái thứ vô liêm sỉ!”
Sợ cô không tin, Trần Lập tiến tới, vừa tiến vừa cởi áo.
Cô bị hành động của anh ta dọa cho bước lùi về sau, ngộ nhỡ tên này giận lên làm ra trò gì đó khốn nạn với cô thì cô phải tìm cửa chạy trước.
Trần Lập lột trần vứt áo xuống đất, ép cô ngồi trên bàn. Cả người cô cứng đơ, anh mỉm cười tự tin khoe con đường rẽ tám hướng trên bụng mình, quả nhiên là hàng tuyển, cơ thể này quá đỗi đặc sắc!
“Hay em muốn xem lại hàng? Tôi đảm bảo mình là đồ tốt!”
Thấy mình đang bị mê sảng, Mộ Lan lắc đầu lia lịa. Cô cố giữ bình tĩnh, tỉnh táo nói:
“Thế này là trái thuần phong mỹ tục đó đại ca, anh không sợ lên báo à?”
Khuôn mặt tỏ vẻ không thèm của Mộ Lan lại kèm thêm âm thanh nuốt ực trong cổ họng, Trần Lập nhìn thấy mà chê cười.
Mộ Lan: “?”
Khuôn mặt anh ta vẫn rất ngoan, chỉ tay vào quần, thản nhiên nói:
“Này có cần cởi ra luôn không?”
Vừa bàn đến thuần phong mỹ tục, anh ta lại chỉ để ý cái quần.
Đã thế còn hỏi cô có muốn cởi ra?
Mặt Trần Lập thật sự rất dày, khi anh ta hỏi câu đó, khuôn mặt cũng không chút gợn sóng.
Đây có phải vị ảnh đế kiêu ngạo ưa sạch sẽ mà trên mạng vẫn luôn tung hô, nói rằng anh ta sẽ không bao giờ dính vào quy tắc ngầm không?
Rõ ràng là tên c-hó khốn nạn! Dù làm ảnh đế vẫn mặt dày như thế!
Mộ Lan bực mình đá vào chân anh, sau đó một mạch chạy khỏi phòng.
Trần Lập ngồi ôm cẳng chân của mình nửa ngày, rõ ràng rất đau, nhưng anh ta lại cười không ngậm được miệng.
Người yêu cũ quả nhiên da mặt vẫn rất mỏng, trêu hai câu đã chạy rồi.