Chương 9 - Bao Nhiêu Lỗ Kim Mới Đâm Xuyên Một Cuộc Hôn Nhân
24
Anh ta vừa quỳ gối vừa lết đến gần tôi, vừa khóc rống lên như sắp chết đến nơi.
“Vợ ơi… vợ ơi anh sai rồi! Vợ à cứu anh với!” – anh ta bám chặt lấy hai chân tôi, gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Em trai tôi bước tới, đá mạnh một cú đạp Trịnh Địch ngã nhào ra:
“Tôi cảnh cáo anh, tránh xa chị tôi ra.”
“Vợ ơi, em… em không còn yêu anh nữa sao? Anh xin em đấy, đừng ly hôn, sau này anh sẽ nghe lời em hết!” – Trịnh Địch vừa sụt sùi nước mũi, vừa khóc lóc thảm thiết như quỷ gào sói hú – “Vợ à, nhìn anh đi, nghĩ tới những ngày chúng ta từng có với nhau… em thật sự không yêu anh nữa sao? Anh sai rồi… anh thật lòng vẫn yêu em mà!”
“Trịnh Địch? Anh điên rồi à? Với con tiện nhân này mà cũng cầu xin?” – mẹ chồng giận dữ tiến đến, định kéo Trịnh Địch đứng dậy.
Trịnh Địch hất phăng tay bà ta:
“Cút đi! Chính là các người hại tôi ra nông nỗi này! Tất cả là do các người!
Các người đòi ở nhà đẹp, đòi mua cái này cái kia, đòi ăn ngon mặc đẹp!
Các người có biết tôi đã nợ bên ngoài bao nhiêu tiền không hả?”
Mẹ chồng và bố chồng chợt sững người, đứng như tượng, không nhúc nhích nổi.
Hai vị “thân sinh yêu quý” giờ đây chẳng khác gì bù nhìn rơm.
“Con… con nói gì cơ…” – một lúc lâu sau, mẹ chồng mới mở miệng, giọng lạc đi – “Con nợ tiền… là thật sao?”
“Đúng vậy! Một triệu! Tôi đang nợ đến cả một triệu tệ!
Các người nói xem, tôi lấy cái gì ra để trả đây hả?!”
“Một triệu… sao có thể nhiều đến vậy…” – mẹ chồng lắc đầu liên tục, vẻ mặt hoảng loạn – “Thế còn cuộc sống thành thị sau này của mẹ thì sao? Làm sao bây giờ… làm sao đây…”
Bà ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng, phịch một tiếng, cũng quỳ sụp xuống đất.
“Con dâu à, con dâu ngoan của mẹ, con cứu lấy chúng ta đi… coi như mẹ từng trông cháu cho con mà, con giúp chúng ta một lần đi!”
Tôi nhìn những người đang quỳ gối trước mặt mình, trong lòng chỉ cảm thấy một nỗi mỏi mệt đến tột cùng.
“Trịnh Địch, nếu anh không nhanh chóng ký đơn ly hôn, thì chỉ có thể đợi giấy triệu tập của tòa án thôi.”
“Đừng mà vợ ơi, anh xin em đấy, vợ à!”
Cả ba người nhà họ lại bắt đầu màn khóc lóc, ăn vạ không điểm dừng.
“Tôi cho các người đúng năm phút, ký xong thỏa thuận thì cút khỏi nhà tôi ngay. Nếu không, tôi lập tức báo công an.”
Tôi quay người đi, không muốn nhìn nữa.
Qua cửa sổ, tôi thấy mẹ mình đang dắt Phàm Phàm vui vẻ chơi đùa dưới lầu.
Ánh nắng ấm áp, tiếng cười trẻ thơ – tôi biết, đó mới là tương lai mà tôi muốn sống.
Tất nhiên, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi biết, lúc Trịnh Địch rời đi, anh ta nhất định sẽ ngoái đầu nhìn tôi một lần cuối.
Nhưng tôi tin chắc rằng trong ánh mắt đó chỉ có sự thất bại và oán hận, tuyệt đối không hề có chút lưu luyến nào của tình yêu.
25
Về sau, Trịnh Địch không phải bị cắt giảm biên chế, mà là bị đuổi việc.
Tiểu tam lễ tân chạy thẳng đến công ty đòi tiền anh ta, nhưng anh ta trong túi chẳng còn đồng nào.
Kết quả là công ty vin vào lý do “ảnh hưởng danh tiếng” để sa thải anh ta.
Thật ra cũng dễ hiểu thôi — bị sa thải thì không cần bồi thường.
Tiểu tam làm loạn một trận, có khi lại giúp công ty tiết kiệm được hơn hai trăm nghìn tiền đền bù.
Về phần cô ta — cuối cùng cũng không giữ lại đứa bé.
Dù sao thì, cô ta cũng không muốn làm một bà mẹ đơn thân.
Vì vậy, chúng tôi không giống nhau, và vĩnh viễn… cũng không thể giống nhau.
“Chị ơi, chị nghe chưa? Có người viết chuyện của chị thành tiểu thuyết rồi đấy.” – em trai vừa nhai bim bim của Phàm Phàm, vừa nói với tôi.
“Ồ? Thật à?” – tôi mỉm cười quay đầu lại trò chuyện với em – “Thay chị cảm ơn người ta nhé.”
Tất nhiên là phải cảm ơn rồi.
Bởi vì hiện tại thứ tôi trân quý nhất — ngoài Phàm Phàm — còn một điều nữa.
Lưu lượng.
Tôi cần lưu lượng.
(Toàn văn hoàn)