Chương 1 - Bảo Mẫu Giàu Có Nhưng Chỉ Là Đồ Giúp Việc
Tôi đã “liếm” Tần Du suốt ba năm.
Nấu cơm, giặt đồ cho anh ta, còn giúp anh ta làm bài tập môn tự chọn.
Sau này có người hỏi anh ta:
“Tần Du, Trình Thư đã liếm cậu lâu như vậy, cậu không động lòng chút nào sao?”
Dưới ánh đèn mờ, tôi nghe thấy anh ta khẽ bật cười.
“Ừ? Cô ta chỉ là một người giúp việc thôi mà, tôi động lòng làm gì?”
Cả đám người cười ầm lên.
Nhưng họ không biết, mỗi tháng Tần Du trả tôi sáu vạn tệ.
Tôi thực ra… đúng là bảo mẫu học đường anh ta thuê với lương cao.
01
Ngày tôi gặp Tần Du, chính là thời điểm tôi chật vật nhất trong đời.
Cha tôi bị ngã gãy chân ở công trường.
Mẹ tôi vừa phải chăm cha, vừa làm ba công việc cùng lúc, đến mức kiệt sức ngất xỉu.
Lúc đó, tôi đã chuẩn bị bỏ học để đi làm kiếm tiền.
Nhưng Tần Du xuất hiện. Anh ta nói đang thiếu một người giúp việc trong trường, hỏi tôi có làm được không.
“Cậu chủ cứ yên tâm! Giặt giũ, nấu nướng, lau nhà, cọ bồn cầu, việc gì tôi cũng làm được!”
Anh ta cười: “Không cần cô lau nhà cọ bồn cầu đâu.”
Ngừng vài giây, lại bổ sung: “Cũng đừng gọi tôi là cậu chủ.”
“Vâng… Tần… bạn học.”
Thế là, tôi có được một công việc lương cao.
Ông chủ Tần hào phóng ứng trước ba tháng tiền lương cho tôi.
Tổng cộng là mười tám vạn.
Vừa khéo đủ chi phí phẫu thuật cho cha tôi.
Từ đó về sau, tôi tận tâm tận lực phục vụ ông chủ Tần.
Anh ta có một căn hộ gần trường, bảo tôi có thể dùng bếp thoải mái.
Vì vậy mỗi sáng sáu giờ, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng phong phú cho anh ta, mang đến tận dưới ký túc xá.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Quần áo của anh ta cũng do tôi giặt tay từng món một, giặt xong thì là phẳng, gấp gọn gàng.
Mỗi tuần tôi đều làm hai lần món tráng miệng, đúng khẩu vị của anh ta — ít béo ít đường, kèm ít nhất bốn loại trái cây tươi.
Mỗi khi anh ta có hẹn ăn với bạn bè, tôi đều đặt trước nhà hàng, chọn món giúp anh ta.
Cả trường đều chê cười tôi, nói tôi bị ám ảnh tình yêu, không có tiền đồ.
Nhưng tôi… chỉ đang làm công việc của mình thôi mà?
02
Hôm đó ông chủ Tần lại muốn ăn với bạn cùng phòng.
Chiều, anh ta nhắn cho tôi:
“Họ muốn uống chút rượu, tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, nhận được tin nhắn thì trả lời.”
Tôi gõ vài chữ, trả lời: “1.”
Rồi bắt đầu tìm nhà hàng phù hợp.
Đặt xong chỗ, tôi gửi địa chỉ và số phòng qua:
“Cần tôi đặt xe cho không?”
“Không cần, tôi tự lái xe.”
“Anh sẽ uống rượu đúng không? Vậy để tôi gọi lái xe thay anh nhé.”
Tần Du gửi thẳng một tin nhắn thoại tới:
“Thôi, cô đi cùng luôn đi, lát nữa đưa tôi về.”
“Được thôi.”
Vì để đáp ứng nhu cầu công việc của ông chủ, năm ngoái tôi đã đi thi lấy bằng lái.
Tần Du lên xe, ngồi ghế phụ, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi đón ba người bạn cùng phòng của anh ta ở cổng trường.
Lên xe, bọn họ thấy tôi thì như gặp ma.
“Trình Thư, cậu cũng đi à?”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ chở các cậu đến đó. Ăn xong tôi lại đưa các cậu về.”
Một cậu con trai bĩu môi hai tiếng:
“Cậu… cậu làm thế này cũng quá liếm rồi đấy, thật sự không cần thiết đâu, cô gái à.”
Tần Du đột nhiên mở mắt liếc tôi:
“Trình Thư, còn đứng đó làm gì? Muốn bị phạt vì đậu xe à?”
Tôi vội xin lỗi rồi hòa vào dòng xe.
Chuyện tôi làm bảo mẫu học đường cho Tần Du, là anh ta dặn tôi phải giữ bí mật.
“Liên quan đến tiền bạc… kiểu gì cũng có người nghĩ linh tinh. Nếu đồn ra chuyện gì thì cả cô và tôi đều không tốt. Chi bằng cứ để người ta nghĩ cô là con chó liếm tôi, dù sao thì cô vẫn nhận lương, tôi thì hưởng dịch vụ, chẳng ai thiệt cả.”
Tôi tất nhiên đồng ý cả vạn lần.
Tần Du là ông chủ, hơn nữa là một ông chủ rất hào phóng. Anh ta nói gì… cũng đúng cả.
03
Ngoài bạn cùng phòng của Tần Du, hôm đó còn có mấy người bạn học cùng chuyên ngành đến dự.
Rượu vào ba lượt, cả bọn bắt đầu chơi trò “thật lòng hay mạo hiểm”.
Tần Du bốc trúng “thật lòng”.
Một cô gái tên Lục Tuyết hỏi:
“Tần Du, Trình Thư liếm cậu lâu như vậy rồi, cậu vẫn không động lòng sao?”
“Không.”
“Sao thế? Cô ấy chẳng phải khá xinh sao, chẳng lẽ cậu không thích kiểu đó?”
Tần Du khẽ cười:
“Ừ? Cô ta chỉ là người giúp việc thôi, tôi động lòng làm gì.”
Tôi nhìn vào trong phòng, vừa hay bắt gặp ánh mắt hả hê của Lục Tuyết.
Tối hôm đó, tôi bị đăng lên “bức tường tỏ tình” của trường.
“Bạn học Trình XYZ, nam thần Tần đã nói rõ không có ý gì với bạn, làm ơn đừng quấn lấy người ta nữa.”
“Trình nào đó khóa 21, người cần mặt, cây cần vỏ, con gái thì cũng nên biết xấu hổ một chút đi.”
“Cô họ Trình nào đó, làm ơn đừng quấy rầy Tần Du nữa.”
Tôi tức đến mức suýt ném điện thoại.
Nói linh tinh kiểu này là khiến tôi mất việc đấy các người ơi!
Tôi vội vàng nhắn WeChat cho ông chủ Tần:
“Sếp ơi, ngại quá, chuyện trên tường tỏ tình em sẽ giải quyết trong ba ngày nhé!”
Tần Du:“1.”
Nhưng chưa được bao lâu, anh ta lại nhắn:
“Phiền quá… Hay là cô làm bạn gái tôi luôn cho rồi.”
Tôi hoảng đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất.
Ông chủ ơi… cái này không ổn đâu!
Làm vậy chẳng phải tôi sẽ từ bảo mẫu lương cao thành bảo mẫu miễn phí sao???
Vì thế tôi đáp:
“Từ chối nhẹ nhàng nha ~”
04
Chuyện bị đăng lên tường tỏ tình, tám chín phần là do Lục Tuyết làm.
Cô ta thích Tần Du, nghe nói tôi ngày nào cũng đưa cơm cho anh ta, nên cũng muốn cạnh tranh thử.
Tần Du từng nhận được bánh quy và bánh trứng muối mà cô ta tự tay làm.
… Kết quả, ông chủ Tần tưởng là tôi làm.
Anh ta đưa cho tôi hộp cơm màu hồng:
“Làm ngon đấy, nhưng lần sau đừng làm nữa, suýt gãy răng tôi rồi. Vẫn là tiramisu lần trước ngon hơn.”
Tôi ngượng ngùng giải thích:
“Không phải em làm đâu sếp, anh nhìn trong túi còn có thiệp kìa, chắc là người thầm thích anh gửi đó.”
Tần Du nhíu mày:
“Người khác làm á?”
Tôi gật đầu.
Anh ta tức mà cười:
“Trình Thư, có người tặng tôi đồ ăn, điều đó chứng tỏ gì?”
“Chứng tỏ… anh đẹp trai?”
“Không,” anh ta khoanh tay, “chứng tỏ cô ta đã chiếm một phần công việc của cô. Cô nên lo lắng xem vị trí bảo mẫu của mình có bị đe dọa không.”
Tim tôi lập tức báo động.
“Nhưng mà sếp ơi, có người tỏ tình với anh thì đâu phải việc của em chứ…”
“Hả? Sao lại không phải?” Anh ta liếc tôi một cái, “Cô danh nghĩa là ‘chó liếm’ của tôi mà, chẳng lẽ không nên xử lý tình địch? Hay là lương tôi trả chưa đủ?”
“Đủ rồi đủ rồi! Thế này đi, sau này ai mà tỏ tình với anh, em sẽ chủ động đi nói chuyện với người đó, thuyết phục họ từ bỏ, được chứ?”
“Tùy cô.”
Nhận tiền của người, thì phải giải họa thay người.
Nhưng chỉ vài phút sau, Tần Du đưa cho tôi một rổ đầy thư tình.
“Không biết là ai gửi, cô lo xử lý nhé.”
Tôi ước lượng sơ qua chắc cũng hơn trăm bức.
Ơ…
Khối lượng công việc có vẻ hơi khủng.
Tần Du xoay người định đi.
Tôi vội vàng kéo tay anh ta lại.
“Sếp Tần! Khoan đã, chuyện tình địch này… em nghĩ mình nên bàn bạc kỹ thêm chút nữa…”
05
Sinh nhật của Tần Du sắp đến rồi.
Bạn cùng phòng đột nhiên hỏi tôi:
“Cậu chuẩn bị quà gì cho anh ấy thế?”
Ban đầu tôi vốn không định tặng quà. Dù sao tôi cũng chỉ là chó liếm giả, đâu phải thật sự thích anh ta.
Nhưng nghĩ lại… hình như vẫn nên lấy lòng ông chủ một chút.
Quan hệ nơi công sở cần phải giữ tốt mà, sinh nhật sếp làm sao không có quà được?
Mấy bạn cùng phòng bu lại bên tai tôi, ríu rít bàn tán:
“Vãn Vãn, cậu không thể để thua Lục Tuyết đâu nha!”
“Nghe nói sinh nhật lần này, cô ta chơi lớn luôn đó!”
“Hình như là tự tay làm một cái trâm cài áo, toàn dùng đá quý thật, đắt lắm luôn!”
Tôi nghe mà đau cả đầu.
Bảo tôi tốn một đống tiền để mua quà cho Tần Du á? Tôi thật sự… không nỡ.
Làm thế chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?
Thế là tôi đăng một bài lên mạng:
“Anh em ơi, sếp sắp sinh nhật rồi, nên tặng quà gì đây?”
Kết quả, toàn bộ bình luận đều là: “thỏi vàng”, “hai chai Mao Đài”, “Trà Thiết Quan Âm”…
Hình như… lệch tông mất rồi.
Tôi lại đăng tiếp bài khác:
“Anh em ơi, nam thần tôi thầm yêu sắp sinh nhật rồi, nên tặng gì đây?
P.S: Anh ấy rất giàu, tôi thì rất nghèo, mong đề xuất mấy món rẻ rẻ.”
Phía dưới lại là một loạt bình luận chế nhạo:
“Cô bị gì vậy? Không có tiền còn đòi theo đuổi soái ca?”
“Vừa nghèo vừa keo.”
“Tặng nhà ở khu Tomson Riviera đi.” (một khu căn hộ siêu sang)
Giữa một đống lời mắng chửi, tôi tìm được một bình luận như ánh sáng cứu rỗi:
“Tặng đồ thủ công tự làm đi, ví dụ như đan một chiếc khăn quàng chẳng hạn.”
Đan khăn đúng là một ý hay — rẻ mà lại thực dụng.
Nhưng vấn đề là… tôi không có thời gian!
Vậy là tôi mở ngay trang thương mại điện tử vạn năng.
Gõ vào: “Đan khăn thủ công thuê”.
…Hóa ra thật sự có bán!?
Thậm chí còn cho chọn giữa tay nghề gà mờ và tay nghề lâu năm.
Cuối cùng, tôi chọn gói “tay mơ 100%”.
Người bán cam đoan sẽ đan lệch bên, méo mó, nhìn phát biết ngay là hàng thủ công tự làm.