Chương 6 - Bạo Lực Trong Ngày Sinh Nhật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Ba Trần… là chị Tiểu Nhã bắt nạt bọn con trước… bọn con thật sự chịu hết nổi mới đánh lại…”

Cô bé nức nở:

“Con xin lỗi… con biết con sai rồi… dù chị Tiểu Nhã có đánh con, mắng con, con cũng nên nhẫn nhịn mới đúng. Dù sao… dù sao chị ấy mới là con ruột của ba…”

Chu Hải Đường đột nhiên òa khóc, túm lấy Trương Kỳ Kỳ kéo ra rồi làm bộ giáng xuống mấy cái tát:

“Đồ con hoang vô ơn! Ba Trần đối xử với mẹ con mình tốt như thế, Tiểu Nhã có bắt nạt mày thì đã sao? Mày dám đánh lại nó? Hôm nay tao phải đánh chết mày mới được!”

Cô ta ra tay trông có vẻ mạnh, nhưng thực chất chỉ là diễn.

Trương Kỳ Kỳ phối hợp khóc rống, tiếng mẹ con họ vang khắp cả lớp học.

Quả nhiên, Trần Đông Lễ buông cô giáo ra, ôm chặt Trương Kỳ Kỳ vào lòng.

Hắn cau mày nhìn tôi, giọng nghiêm nghị:

“Chỉ bằng đoạn video kia, đúng là chưa thể chứng minh gì rõ ràng…”

Tôi bật cười lạnh:

“Nếu đã vậy thì, Tiểu Nhã nhập học gần nửa tháng rồi, vậy phiền cô giáo lấy toàn bộ camera giám sát mười mấy ngày qua ra đây, tôi muốn xem cho rõ.”

Cô giáo không đổi sắc mặt:

“Đúng lúc… hệ thống camera của trường dạo này bị lỗi… Nhưng các bạn nhỏ có thể làm chứng, những gì tôi nói đều là sự thật.”

Lũ trẻ lập tức đồng thanh phụ họa, khăng khăng nói rằng con gái tôi là người bắt nạt trước.

“Ồ? Cả nửa tháng camera hư đúng lúc?”

Tôi nhướn mày đầy ẩn ý.

“Thế thì… mời hiệu trưởng ra nói chuyện thử xem?”

Cô giáo liếc nhanh Chu Hải Đường, cả hai đều không hề tỏ ra lo sợ.

Xem ra hiệu trưởng cũng là người của bọn họ.

“Tiện thể…”

Tôi lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt họ, giọng thản nhiên:

“Tôi vốn học công nghệ thông tin Thanh Hoa, từ sớm đã backup toàn bộ dữ liệu từ xa. Có thể nhờ cảnh sát vào cuộc giám định.”

“Nhân tiện…”

Tôi liếc qua từng người một trong phòng.

“Để cảnh sát kiểm tra giao dịch ngân hàng gần đây của mọi người. Xem thử… có ai nhận tiền để làm chứng giả không.”

Mặt cô giáo lập tức trắng bệch, hoảng loạn nhìn sang Chu Hải Đường.

Rõ ràng Chu Hải Đường không ngờ tôi còn nước cờ này, đứng đơ ra, mặt trắng bệch rồi lại tím tái…

Đúng lúc này, Trương Kỳ Kỳ bất ngờ lao đến đứng trước mặt Trần Đông Lễ, xắn tay áo lên.

Cánh tay cô bé chi chít những vết bầm tím sưng đỏ.

Cô ta khóc nghẹn nói:

“Ba Trần… khỏi cần kiểm tra camera nữa… Mấy vết này là do chị Tiểu Nhã đánh… nhưng mà…”

Cô ta gượng gạo nặn ra một nụ cười:

“… nhưng mà không đau đâu ạ. Con không trách chị Tiểu Nhã, cũng không trách dì Lâm…”

Trần Đông Lễ run rẩy nâng cánh tay đầy vết bầm tím của Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt tràn ngập đau lòng:

“Kỳ Kỳ à… là ba Trần sai rồi, không nên nghi ngờ con… Con chỉ là một đứa trẻ ngây thơ…”

Nhìn thấy cảnh này, vẻ căng thẳng trên mặt Chu Hải Đường và cô giáo lập tức dịu đi thấy rõ.

Tôi nhìn người đàn ông dễ dàng tin tưởng kẻ từng làm tổn thương con gái ruột của mình, lòng đã lạnh đến tận cùng.

Tôi bất ngờ lao lên, túm lấy cánh tay của Trương Kỳ Kỳ, giả vờ xót xa kêu lên:

“Trời ơi! Những vết thương này đều do Tiểu Nhã gây ra sao? Đúng là đồ con nít hỗn láo không ai quản!”

Tôi rút điện thoại ra, nghiêm nghị tuyên bố:

“Là mẹ, tôi phải để con bé chịu trách nhiệm trước pháp luật! Tôi sẽ báo công an bắt nó!”

Trần Đông Lễ hoảng hốt chặn lại:

“Cô điên rồi sao? Cô thật sự muốn tự tay đẩy con gái vào tù à? Kỳ Kỳ còn tha thứ cho nó, cô còn định làm loạn đến bao giờ?”

Tôi lạnh lùng gạt tay hắn ra, giọng bình tĩnh đến rợn người:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)