Chương 30 - Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu
Bên trong nhà hàng, Lâu Kiêu luôn ân cần chăm sóc Có Lạc Hy, Joyce liếc mắt nhìn rồi cũng lơ đi tiếp tục ngồi ăn.
Lạc Hy ngoan ngoãn ngồi cạnh hãn, món gì hần gắp sang Có Lạc Hy đều dùng rất ngon miệng. Tất cả các món trên bàn đều là sơn hào hải vị đối với người như cô.
Joyce ngắng mặt nhìn, cất tiếng:
– Công chúa à? Em không ăn được cái nào, cứ mạnh dạn bỏ ra, đừng chỉ vì thằng Kiều gắp qua mà ngậm ngùi ăn hết. Còn mày cứ để người ta tự nhiên, trên bàn có nhiều món, thích ăn cái nào tự gắp, dồn dập như vậy cô nhỏ sợ.
Joyce để ý… cứ hễẻ Lâu Kiều gắp sang đặt vào bát, Cổ Lạc Hy đều ăn không phản kháng gì. Cũng chưa thấy cô nhỏ động đùa gặp trên đĩa. Hầu hết tất thảy là Lâu Kiêu quyết.
Tới chuyện ăn uống cũng kiếm soát?
Lạc Hy nghe xong ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy thanh minh thay cho Lâu Kiều. Joyce há miệng đơ ra, ngờ vực hỏi.
– Công chúa đều ăn được? Không ghét.
Cổ Lạc Hy gật đầu, trên môi còn mỉm cười nhẹ. Thức ăn ở đây, món nào cũng ngon cả.
Có đồ ăn ngon cô cực kỳ hạnh phúc, sao có thể dám chê chứ?
Joyce phì cưới thích thú, rôm rả.
– Chà! Lâu Kiều, công chúa nhà mày dễ nuôi thật đổ.
Lâu Kiêu ngoặc mắt lướm! Lưu Hạo thâm trầm, quan sát sang, kỳ thực trên bàn ăn này người hiểu rõ Cổ Lạc Hy nhất là anh và đại ca Kiêu. Hiểu một cô nhóc có cuộc sống cơ cực. khổ sở từ lúc nhỏ, có thể cơm còn chẳng đủ no, thì sao đỏng đảnh kén chọn được
Nhìn gương mặt hạnh phúc khi ăn ngon của Cố Lạc Hy, môi anh mấp máy vươn ý cười.
– Cô nhóc này không giống đại công tử như mày.
Joyce bĩu môi nhún vai, xong liền gấp cho Cổ Lạc Hy một miếng thịt, nhưng còn chưa kịp đặt vào bát đũa đã bị người đàn ông bá đạo nào đó ngang tàng chặn lại gần giọng.
– Tạo chưa chết! Không mượn.
Bị từ chối phũ phàng, miếng thịt chỉ đành bỏ vào bát của Lưu Hạo. Joyce vỗ vai anh.
– Ăn nhiều một chút!
Lưu Hạo bật cười, song nhận miếng thịt thong dong bỏ vào miệng ăn.
Lâu Kiểu gắp thức ăn sang, thái độ ôn hòa:
– Chứng nào đã no không ăn được nữa, em bảo tôi,
Cổ Lạc Hy ngon lành nhai thức ăn trong miệng nghe thấy thì gật gật vâng lời. Hắn cười cười tiếp tục bóc tôm đem đặt vào chiếc đĩa bên cạnh cho cô. Lâu Kiêu ăn cũng rất ít, hầu như chủ yếu xuyên suốt đều chỉ săn sóc chăm bằm cho Cổ Lạc Hy là chính. Vừa lo cho cô vừa cùng Joyce và Lưu Hạo nhắc đến công việc.
Cô nghe nhưng cũng chẳng hiểu gì! Bởi vậy, chỉ tập trung ăn là chính.
Kết thúc bữa ăn, các món trên bàn hầu như đã được dùng hết, Joyce vươn vai đầy thoải mái.
Cổ Lạc Hy cũng no căng chiếc bụng.
– No chưa em?
Cô vươn tay nhẹ nhàng đón chiếc khăn lau miệng từ trong tay Lâu Kiều, thư thái gật gù. Vừa ngon vừa no
– Lần sau tôi đưa em đến ăn tiếp.
“Cảm ơn chủ!”
Bắt gặp biểu cảm trên gương mặt Lạc Hy không còn đề phòng, cách xa đối với mình, khiến tâm trạng thoảng chốc hẳn khoan khoái hẳn hoi ra, đáy mắt ấn hiện ý cười hài lòng.
– Không cần khách sáo.
Sau khi thanh toán xong xuôi, bốn người rời khỏi nhà hàng trở ra ngoài xe. Đi ở đằng sau, Joyce chẹp chẹp miệng bộ dạng cà lơ phất phơ phong lông nói.
– Quen biết đã lâu, anh mày vẫn còn chưa thích ứng kịp với sự thay đổi này.
Lưu Hạo chăm chú xem di động, bên tai nghe liên rồ Joyce đang nhắc đến ai, anh lơ đễnh ngắng lên, nhìn về phía trước rối không nói gì.
Joyce hờ hững nhìn, nhíu mì hỏi:
– Gì đấy? Lại công việc gửi tới nữa sao?
– Là sơ bộ mấy báo cáo của đám nhóc.
Joyce thở dài:
– Lưu Hạo? Hình như anh chưa thấy cậu hẹn hò, qua lại với cô gái nào thì phải? Cậu không yêu đương đấy à?
Lưu Hạo đại khái trả lời lại vài dòng tin nhắn, rồi mau chóng đút điện thoại vào túi áo. Anh CƯỜI
– Anh muốn em yêu đương?
– Dĩ nhiên
Như sực nhớ ra chuyện vừa rồi trong xe, Joyce thẳng thắn nói tiếp.
– Nhưng không phải Cổ Lạc Hy, thì bất kỳ cô gái nào cũng được.
Lưu Hạo vừa định trả lời, nhưng bất ngờ ở phía trước giọng Lâu Kiêu gọi thúc giục vang lên cắt ngang. Lưu Hạo cũng không nói nữa, tức khắc rảo bước đến. Joyce thở hắt nhìn theo, không tiếp tục để cập
Về đến căn cứ làm việc của Lâu Kiều. Hần dặn dò tụi đàn em một chút, xong lái xe đưa Cổ
Lạc Hy quay về nhà.
Joyce trước đấy không còn việc gì nên khi đến nơi đã lái xe cảo từ đi trước
Sáng hôm sau, Lạc Hy theo thói quen rời giường khá sớm, cô thấy Lâu Kiều hẳn cũng ngủ ít
nên không muốn dậy muộn, lúc cô bước xuống cầu thang, trông thấy nơi phòng khách có
mà Hai và Lưu Hạo ghé qua. Bên cạnh xuất hiện thêm một người phụ nữ. Họ đang cùng Lâu
Kiêu nói chuyện.
Lạc Hy nhất thời đứng nghệch ra tại chỗ, thấy cô, má Hai rôm rả vẫy gọi.
– Lạc Hy tỉnh rồi hử? Con mau lại đây.
Cổ Lạc Hy chậm rãi dè dặt bước qua, ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chăm người phụ nữ lạ
Thoạt đầu có nét phúc hậu hiền dịu như má Hai, nhưng xét về tuổi tác thì trẻ hơn một chút.
Má Hai đứng dậy nắm tay dìu cô qua ghế ngồi.
– Liễu Hạnh à đây là Lạc Hy chị đã nhắc trước đó với em. Hy Hy, còn đây là thím Hạnh, sau
này sẽ cùng ở lại đây chăm sóc cho con.
Cố Lạc Hy lễ phép củi chào, thím Hạnh cười gật đầu lại.
Cô ngồi chỉ nghe mọi người nói chuyện. Hóa ra sáng nay Lưu Hạo đến đưa má Hai cùng bốn người khác tới để cho Lâu Kiều chọn, trong bốn người hắn chọn thím Hạnh.
Thím Hạnh hiện tại chỉ có một mình, chồng mất cách đây nửa năm, không con không cái nên bây giờ muốn tìm một công việc ổn định. Hơn nữa thím từng có kinh nghiệm làm việc. Cách nói chuyên chất phát, hiền thục như má Hai nên Lâu Kiêu ứng.
Chỗ ở và ăn uống mức lương Lâu Kiêu trả đều không tiếc, thím Hạnh hài lòng xuyên suốt gật đầu rất mừng.
Lạc Hy đang tập trung chợt nghe Lâu Kiều hỏi:
– Lạc Hy, em thấy sao?
Cô giật thót nhìn qua hẳn! Không phải hẳn đã ưng ý rồi hả? Sao lại hỏi cô? Dầu sao hiện tại có được xem là ở kẻ thôi. Với cô như thế nào cũng được.
Hoặc những công việc dọn dẹp trong nhà, hắn giao cho cô, cô cũng bằng lòng.
Thấy Cổ Lạc Hy không phản ứng, hắn gặng hỏi lại:
– Sao vậy? Em không thích?
Cô luống cuống xua tay, giải thích.
“Không phải, chú vừa ý là được màl”
– Thím Hạnh sau này sẽ ở cùng em, chăm sóc em, đĩ nhiên tôi muốn nghe nhận xét của em.
Ánh mắt cô nhìn sang, rụt rè gật đầu:
“Dạ được ạ.”
Nơi khỏe môi mỏng hẳn cong cong, dặn dò thêm:
– Lạc Hy tạm thời không nói được. Thân thể hay ốm yếu, nhạy cảm, trong quá trình chăm
sóc thím chú ý một chút!
– Dạ được, câu Kiều yên tâm.
Kỳ thực trước khi đến đây, thím Hạnh đã được nghe qua về vài điều từ chị Hai nhắc. Vạn
nhất nếu vào làm, cũng tránh được vài trường hợp sơ sót. Bởi cậu Kiêu đây là người cầu
toàn, ưa người hiều chuyện, nhanh nhẹn và làm việc chuẩn xác.
Ngồi chừng thêm một lúc, mọi người cũng nói chuyện xong xuôi đâu vào đó. Thím Hạnh vào
công việc luôn hôm nay.
Lúc tiễn má Hai ra ngoài… thím rồi rít, vui mừng cảm ơn, vì không những có công việc tốt.
hơn hết Lâu Kiêu đồng ý cho thím mang di ảnh chồng quá cố từ nơi cũ trước đó qua thờ
cúng.
Má Hai cười hiền:
– Có gì khó khăn cứ gọi cho chị. Lâu Kiêu tuy rằng bề ngoài hung dữ thế thôi, chứ tốt tính
Lâm.
– Vâng chị.
– Nhớ lời chị dặn
nghe,
– Vâng, em cảm ơn.
– Được rồi! Chị về trước.
– Chị đi cần thận.
Má Hai gật đầu rồi rời khỏi nhà hắn. Trong sáng hôm đó thím Hạnh liền thu xếp dọn qua theo yêu cầu của Lâu Kiêu. Đồ đạc cũng không nhiều nên gã Tam theo phụ dọn một chốc liền đã xong, đơn giản chỉ có hai túi vừa vừa.
Nhà cửa vốn dĩ cũng không phải của thím Hạnh, nên lấy xong xuôi đồ, thím liền cần thận gửi lai chìa khóa.
Khác biệt từ giờ, trong nhà không còn chỉ có mỗi Lâu Kiêu và cô. Dọn đến ở, thím Hạnh cực kỳ xởi lởi trò chuyện hỏi han với cô, dù cho cô có hơi rụt rè nhưng thím không hề bỏ cuộc.
Cũng rất kiên nhẫn đọc những gì cô ghĩ ra trong giấy không hề chê bai ghét bỏ.
Dần dần Có Lạc Hy đã mở lòng.
Nhận thấy từ thím, Lạc Hy rất thông minh, xinh đẹp ngoan ngoãn, chỉ là tính cách rụt rè, châm hòa nhập với người khác một chút. Nếu được nuôi dạy trong một gia đình tốt hơn thì chắc chắn bây giờ đã thành cô gái hoạt bát.
Trong nhà có người giúp việc, hắn không còn nhúng tay vào nhưng mà quá trình đều quan sát. May mắn là cô nhỏ của hắn thích ứng được
Chỉ là… không biết khi cô chữa bệnh liệu có được vui vẻ, thoải mái đón nhận không?
Hôm nay dọn dẹp trong phòng Lạc Hy xong, thím có bước lại nhìn cô học một chốc. Vài ngày hôm nay Lạc Hy có thêm một kệ sách, tất thảy đều là mấy thứ cô cần và được Lâu Kiều gọi Lưu Hạo mua đem qua.
– Lạc Hy, trưa nay con muốn ăn gì để thím nấu?
Suy ngẫm một hồi cô liền viết ra mảnh giấy nho nhỏ đưa đến.
Nhìn những món đơn giản Lạc Hy ghi thím cười:
– Được, để thím nấu, con học bài đi, trưa thím lên gọi ăn cơm,
Cổ Lạc Hy mỉm cười gật đầu. Thím Hạnh không làm phiền nhẹ nhàng cầm sọt đồ bần rời khỏi xuống dưới tầng, trông thấy Lâu Kiêu chuẩn bị đi, thím bước gấp đến gọi.
– Cậu Kiều, câu chuẩn bị ra ngoài ạ?
– Đúng vậy.
Hiện tại hắn đã yên tâm để Có Lạc Hy ở nhà, nên giờ có việc ở căn cứ hần hiếm khi đưa cô đi cùng. Dù sao đến cô ngồi bơ vơ một mình rất cô đơn. Lắm lúc, hần xử lý công việc tận 5-6 tiếng đồng hồ.
Thím Hạnh cười ngỏ lời:
– Buổi trưa cậu có tiên về nhà dùng cơm không?
– Có chuyện gì sao?
– Không, không cậu, chỉ là hai hôm nay Lạc Hy đã có ghi thực đơn bản thân muốn ăn ra cho tôi nấu, tôi nghĩ nếu cùng cậu ăn con bé sẽ vui hơn.
– Được, thím nấu nhiều một chút trưa tôi sẽ quay về.
– Dại Dại Vậy câu lái xe cần thận.
Hắn gật đầu song quay người sải chân bước đi, thím Hạnh nhìn theo ôn hòa cưới mĩm, rồi quay vào trong bếp.
Buổi trưa… nấu nướng xong, tranh thủ thím Hạnh lau chùi nhà cửa. Đồng bên ngoài một chiếc xe lạ màu đỏ chạy vào, dạo này cửa cổng đều bật mở sẵn đặng Lâu Kiều về thì lái xe vào luôn, đỡ mất công mở. Hơn nữa hắn cũng bảo, địa bàn này không ai dám quậy, bởi vậy thím Hạnh không đồng.
Thấy chiếc xe thím ngơi tay đứng dậy chạy ra ngoài, từ trong xe một người phụ nữ bước xuống.
Ánh mắt thím hơi nheo lại! Kỳ thực thím không kỳ thị phong cách ăn mặc của thanh thiếu niên hiện nay, cơ mà bận như không bận, hở hênh ngắn dưới, hở cả gần hết cặp ngực thì…
Thím Hạnh dè dặt đi đến, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, người phụ nữ đã thái độ khinh khỉnh kéo nhẹ chiếc mắt kính đen thời thượng xuống nhìn, kiêu căng mà nói.
– Lâu Kiều có ở nhà không?
– À, cậu Kiêu đi công việc…
Cũng chẳng thèm nghe thím Hạnh nói hết câu. Cô ả Bạch Băng thong thả đi thẳng vào nhà.
Thim Hạnh giật mình đi theo.
– Cô gì ơi.
Bạch Băng thể hiện như đích thực mình là chủ nhân, à ung dung đặt mông ngồi xuống phòng khách.
– Mang cốc nước cam ra đây.
– Cô là…
Bạch Băng khinh thường nhếch môi, thái độ xấc láo:
– Bà là người làm đúng không?
-V-vâng
– Kẻ ăn người ở trong nhà này thì đừng có lắm lời, có biết tôi là ai không.
– Tôi cũng muốn hỏi, cô là ai thế?
– Tôi
À ta vừa mỡ miệng, ánh mắt chợt lĩa thấy Cổ Lạc Hy đang từ trên tầng đi xuống. Lập tức máu nóng trong người sôi sục.
Gì chứ? Dọn đến ở cùng Lâu Kiêu rồi.
Bạch Băng như hồ đồi, đứng dậy bước đến dòng mỏ vồ vập mắng.
– Khốn khiếp, con câm, sao mày dám xuất hiện ở đây hả?
Lạc Hy ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ nhìn, cũng không biết sao Bạch Băng lại đến đây.
Miệng ả vẫn không ngừng dùng từ ngữ mắng chửi cô, thím Hạnh sốt sắng đi đến ngăn.
– Cô này, cô là ai vậy hả? Ra khỏi nhà cậu Kiêu mau.
Thím vội vàng nắm lấy cánh tay ả kéo ra khi gần như người phụ nữ sắp lấn đến chỗ Cổ Lạc
Hy. Nhưng ngay lập tức không gian vang lên tiếng “Bốp” giòn tan, Bạch Băng không kiêng
dè vung tay đánh thẳng vào mặt thím Hạnh đấy ra chửi bởi
– Loại người hầu thấp kém như bà không xứng đứng đây nói chuyện cùng tôi.
Cổ Lạc Hy thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ thím Hạnh đứng dậy, trên má thím bấy giờ đã lần
vệt đỏ chót từ năm ngón tay Bạch Băng.
– Con khốn.
Á gầm gừ hung hãn nắm cánh tay cô lôi kéo. Nhưng đã bị Lạc Hy vùng ra thoát được. Không cam tâm, Bạch Băng nhân tiện có chậu nước bắn đạng gần đó liền xồng xộc cầm lên, thắng thừng hắt toàn bộ vào người Cổ Lạc Hy
Bạch Băng vứt chiếc chậu xuống sàn nghênh ngang chửi.
– Tại con câm như mày mà anh trai tao mất đi miếng đất, con đi rẻ tiền, con câm vô dụng. Mày là cái thả gì dâm tranh anh Kiêu với tạo?
Thím Hạnh hoảng hốt trợn mắt không kịp trở tay khi Cổ Lạc Hy bị hắt nước.
Cô ướt như chuột lột, đứng im bất động.
Trước mắt Lạc Hy hiện tại như sanh ra ảo giác khuôn mặt Bạch Băng thoáng hóa thành người đi của mình, bà ta nhe răng trợn mắt đay nghiến mắng chửi cô, trên tay là chiếc roi sắt chuẩn bị muốn quất vào người cô, khi cô dọn dẹp nhà không vừa ý.
Cổ họng Lạc Hy đắng ngắt, lỗ tai ù ủ, cô không nghe được thím Hạnh nói gì ngoài những cầu từ nguyền rủa, chì chiết của người đàn bà hung hãng kia quanh quần.
Rõ mồn một khiến cô hoảng sợ.
Lạc Hy theo bản năng ôm đầu ngồi sụp dưới sản gục mặt xuống, thân thể đang không ngừng run lên cầm cập.
Giống như đang phải cam chịu những trận đòn roi dã man trong ký ức đó.
Thím Hạnh hoảng hốt vội vã ngồi xuống muốn chạm vào cô. Thế nhưng càng làm cô run lên né tránh, tay càng ôm chặt đầu hơn.
– Hy Hy… là thím đây con…..
Bạch Băng xông vào muốn túm tóc cô, nhưng đã kịp thời bị Thím Hạnh đấy ra hết lớn.
– Đừng có động vào con bé.
– Bà…
Bạch Băng mới hé miệng, chợt nghe tiếng gầm kinh thiên động địa:
– Má nó, mấy người đang làm cái gì trong nhà tôi.