Chương 12 - Gặp Nhau Tại Quán Bar - Bảo Bảo , Bối Bối Và Bảo Bối
Buổi tối ăn xong thịt nướng Tiểu Lâm nói muốn đến quán bar nổi tiếng gần nhà tôi để check in chụp ảnh.
Với tư cách là thành viên nòng cốt của đoàn phóng viên trường, lại còn là nhiếp ảnh gia nên tôi lại càng không thể vắng mặt.
Trong lúc buồn miệng tôi định nếm thử rượu nhà cậu ấy.
Tôi uống một ngụm lớn nhưng lúc ấy không có cảm giác gì, tôi vỗ vỗ bạn học Tiểu Lâm đã phân thân thành hai ba hình ảnh bên cạnh.
Tôi đặt điện thoại xuống, tiến đến bên tai cô ấy chân thành đặt câu hỏi: "Thuật phân thân này của cậu có thể dạy tớ không?"
Vẻ mặt Tiểu Lâm hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn tôi một cái rồi trực tiếp nở nụ cười: "Không phải chứ Đình Đình, cậu say rồi à?"
Tiểu Lâm hết cách đành phải đứng dậy đưa tôi về nhà.
Nhưng trên hành lang chúng tôi đụng phải Thẩm Ngộ Dã dắt Bối Bối vừa mở cửa.
"Thẩm Ngộ Dã!" Tiểu Lâm còn chưa kịp nhận ra đó là ai thì tôi đã lớn tiếng gọi anh.
Toàn bộ đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang lập tức sáng lên, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống người Thẩm Ngộ Dã đứng ở cửa mạ cho anh một tầng ánh sáng vàng mộng ảo.
Trông dáng vẻ có vẻ...... rất đáng giá.
Thẩm Ngộ Dã bị tôi đột nhiên lớn tiếng chào hỏi dọa giật mình nên chưa kịp phản ứng.
Ngược lại Bối Bối nhanh chân chạy về phía tôi.
Sau đó... tôi quyết đoán túm lấy lỗ tai nó và nhấc chân cưỡi lên người nó.
Thẩm Ngộ Dã và Tiểu Lâm đều kinh ngạc, trơ mắt nhìn tôi cứ như vậy cưỡi trên người Bối Bối, bị nó cõng chạy về phía Thẩm Ngộ Dã.
Tiểu Lâm sợ tôi ngã nên vừa đuổi theo vừa hô ở phía sau: "Tô Đình Đình! Cưỡi chó rách đũng quần đấy!"
Bối Bối chạy tới bên cạnh Thẩm Ngộ Dã sau đó thắng gấp một cái, tôi không khống chế được quán tính nên ngã về phía trước, may mà Thẩm Ngộ Dã kịp phản ứng đưa tay đỡ tôi lên.
Tôi đứng không vững nên chỉ có thể dựa vào anh.
Thẩm Ngộ Dã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người tôi, anh lập tức biết nguyên nhân tại sao hôm nay tôi lại có nhiều hành vi kỳ quái.
Anh nhìn Tiểu Lâm, hỏi: "Cô ấy uống nhiều không?"
"Không, cô ấy chỉ uống một ngụm lớn."
Thẩm Ngộ Dã cúi đầu nhìn tôi đang đếm nút áo sơ mi trong lòng anh, ann chỉ có thể nhíu mày, nhỏ giọng than thở: "Thì ra là một ly."
Nói xong anh khom lưng bế tôi lên sau đó đá cửa đi vào.
Tiểu Lâm nhanh chóng đi theo phía sau, thuận tay còn vuốt ve Bảo Bối vài cái.
Tiểu Lâm sợ tôi uống say ở cùng với một người đàn ông không tốt cho lắm nên hủy xe không trở về nữa mà ở lại trong phòng tôi.
Kết quả cô ấy không ngờ blogger thú cưng là tôi đây lại một lòng muốn chia sẻ cho các dì những khoảnh khắc hoạt bát của Bảo Bảo, thế là nửa đêm tôi mơ mơ màng màng đứng lên quay video.
Sau đó dựa vào bản năng của cơ thể edit một đoạn video lộn xộn đăng lên.
Trong video này...... có lẫn bức ảnh của Thẩm Ngộ Dã mà hôm nay tôi đã cho Tiểu Lâm xem.
Sau khi đăng không lâu, có cư dân mạng bình luận: [ Ôi vãi, tại sao hôm nay trong video của Bảo Bảo lại có một anh chàng đẹp trai? ]
[ Trai đẹp...... chậc...... rất có thực lực đấy chứ. ]
[ Đây có được tính là công khai người yêu không? Có ai đính chính không? Không ai đính chính thì tôi đi đồn nhé! ]
[ Một chú chó khác tôi nhớ chủ blogger từng nói tên là Bối Bối nhỉ? Vừa nhìn đã biết là tên đôi Bảo Bảo Bối Bối, tôi đoán đó là chó đôi đấy!]
……
Có điều những điều này bây giờ tôi không nhìn thấy.
Sau khi tôi đăng video xong, không hiểu sao lại đến gõ cửa phòng Thẩm Ngộ Dã.
Anh vừa mở cửa tôi lập tức nhào vào lòng anh, nhỏ giọng ai oán: "Huhuhu, tại sao cậu lại ưu tú như vậy? Vừa nghĩ đến việc cậu đẹp trai như thế nhưng không thể hôn thì tôi đã thấy rất phiền muộn."
"Hả? Gì cơ?" Thẩm Ngộ Dã không thể tin được lời mình nghe thấy nên âm thầm giơ tay tát lên mặt mình một cái, sau đó ôm mặt cười ngây ngô.
"Thật ra em muốn hôn bất cứ lúc nào cũng được." Anh vừa cười ngây ngô vừa cúi đầu nói với tôi.
Nghe vậy tôi quyết đoán ngẩng đầu, nhìn chằm chằm môi anh.
Một giây sau tôi kiễng chân lên, nhìn như mạnh mẽ thô lỗ nhưng trên thực tế lại cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ vào môi anh.
Còn chưa kịp nhận ra hôn trai đẹp có mùi vị gì thì Thẩm Ngộ Dã đã giơ tay đè gáy tôi lại rồi hôn lên.
Hôn một hồi anh mới tặc lưỡi một tiếng, sau đó hơi nghiêng đầu, tháo kính mắt của mình xuống ném lên giường phía sau, động tác lưu loát đồng thời có vài phần nôn nóng.
Cho đến khi hai cục bông trắng nghe tiếng nên chạy đến, lăn qua lăn lại một vòng quanh hai chúng tôi thì Thẩm Ngộ Dã mới bất đắc dĩ buông tôi ra.
Anh nhỏ giọng dỗ dành: "Bảo Bảo Bối Bối, hai em trở về ngủ đi, xin em đấy."
Tôi lại nghe thành: "Bảo bối, trở về ngủ."
Sau đó vô cùng nghe lời đẩy anh ra rồi về phòng mình ngủ ngon giấc, chỉ để lại Thẩm Ngộ Dã vừa rồi còn kích động ngây ngốc mà bây giờ lại như là bị giội một chậu nước lạnh.
Với tư cách là thành viên nòng cốt của đoàn phóng viên trường, lại còn là nhiếp ảnh gia nên tôi lại càng không thể vắng mặt.
Trong lúc buồn miệng tôi định nếm thử rượu nhà cậu ấy.
Tôi uống một ngụm lớn nhưng lúc ấy không có cảm giác gì, tôi vỗ vỗ bạn học Tiểu Lâm đã phân thân thành hai ba hình ảnh bên cạnh.
Tôi đặt điện thoại xuống, tiến đến bên tai cô ấy chân thành đặt câu hỏi: "Thuật phân thân này của cậu có thể dạy tớ không?"
Vẻ mặt Tiểu Lâm hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn tôi một cái rồi trực tiếp nở nụ cười: "Không phải chứ Đình Đình, cậu say rồi à?"
Tiểu Lâm hết cách đành phải đứng dậy đưa tôi về nhà.
Nhưng trên hành lang chúng tôi đụng phải Thẩm Ngộ Dã dắt Bối Bối vừa mở cửa.
"Thẩm Ngộ Dã!" Tiểu Lâm còn chưa kịp nhận ra đó là ai thì tôi đã lớn tiếng gọi anh.
Toàn bộ đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang lập tức sáng lên, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống người Thẩm Ngộ Dã đứng ở cửa mạ cho anh một tầng ánh sáng vàng mộng ảo.
Trông dáng vẻ có vẻ...... rất đáng giá.
Thẩm Ngộ Dã bị tôi đột nhiên lớn tiếng chào hỏi dọa giật mình nên chưa kịp phản ứng.
Ngược lại Bối Bối nhanh chân chạy về phía tôi.
Sau đó... tôi quyết đoán túm lấy lỗ tai nó và nhấc chân cưỡi lên người nó.
Thẩm Ngộ Dã và Tiểu Lâm đều kinh ngạc, trơ mắt nhìn tôi cứ như vậy cưỡi trên người Bối Bối, bị nó cõng chạy về phía Thẩm Ngộ Dã.
Tiểu Lâm sợ tôi ngã nên vừa đuổi theo vừa hô ở phía sau: "Tô Đình Đình! Cưỡi chó rách đũng quần đấy!"
Bối Bối chạy tới bên cạnh Thẩm Ngộ Dã sau đó thắng gấp một cái, tôi không khống chế được quán tính nên ngã về phía trước, may mà Thẩm Ngộ Dã kịp phản ứng đưa tay đỡ tôi lên.
Tôi đứng không vững nên chỉ có thể dựa vào anh.
Thẩm Ngộ Dã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người tôi, anh lập tức biết nguyên nhân tại sao hôm nay tôi lại có nhiều hành vi kỳ quái.
Anh nhìn Tiểu Lâm, hỏi: "Cô ấy uống nhiều không?"
"Không, cô ấy chỉ uống một ngụm lớn."
Thẩm Ngộ Dã cúi đầu nhìn tôi đang đếm nút áo sơ mi trong lòng anh, ann chỉ có thể nhíu mày, nhỏ giọng than thở: "Thì ra là một ly."
Nói xong anh khom lưng bế tôi lên sau đó đá cửa đi vào.
Tiểu Lâm nhanh chóng đi theo phía sau, thuận tay còn vuốt ve Bảo Bối vài cái.
Tiểu Lâm sợ tôi uống say ở cùng với một người đàn ông không tốt cho lắm nên hủy xe không trở về nữa mà ở lại trong phòng tôi.
Kết quả cô ấy không ngờ blogger thú cưng là tôi đây lại một lòng muốn chia sẻ cho các dì những khoảnh khắc hoạt bát của Bảo Bảo, thế là nửa đêm tôi mơ mơ màng màng đứng lên quay video.
Sau đó dựa vào bản năng của cơ thể edit một đoạn video lộn xộn đăng lên.
Trong video này...... có lẫn bức ảnh của Thẩm Ngộ Dã mà hôm nay tôi đã cho Tiểu Lâm xem.
Sau khi đăng không lâu, có cư dân mạng bình luận: [ Ôi vãi, tại sao hôm nay trong video của Bảo Bảo lại có một anh chàng đẹp trai? ]
[ Trai đẹp...... chậc...... rất có thực lực đấy chứ. ]
[ Đây có được tính là công khai người yêu không? Có ai đính chính không? Không ai đính chính thì tôi đi đồn nhé! ]
[ Một chú chó khác tôi nhớ chủ blogger từng nói tên là Bối Bối nhỉ? Vừa nhìn đã biết là tên đôi Bảo Bảo Bối Bối, tôi đoán đó là chó đôi đấy!]
……
Có điều những điều này bây giờ tôi không nhìn thấy.
Sau khi tôi đăng video xong, không hiểu sao lại đến gõ cửa phòng Thẩm Ngộ Dã.
Anh vừa mở cửa tôi lập tức nhào vào lòng anh, nhỏ giọng ai oán: "Huhuhu, tại sao cậu lại ưu tú như vậy? Vừa nghĩ đến việc cậu đẹp trai như thế nhưng không thể hôn thì tôi đã thấy rất phiền muộn."
"Hả? Gì cơ?" Thẩm Ngộ Dã không thể tin được lời mình nghe thấy nên âm thầm giơ tay tát lên mặt mình một cái, sau đó ôm mặt cười ngây ngô.
"Thật ra em muốn hôn bất cứ lúc nào cũng được." Anh vừa cười ngây ngô vừa cúi đầu nói với tôi.
Nghe vậy tôi quyết đoán ngẩng đầu, nhìn chằm chằm môi anh.
Một giây sau tôi kiễng chân lên, nhìn như mạnh mẽ thô lỗ nhưng trên thực tế lại cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ vào môi anh.
Còn chưa kịp nhận ra hôn trai đẹp có mùi vị gì thì Thẩm Ngộ Dã đã giơ tay đè gáy tôi lại rồi hôn lên.
Hôn một hồi anh mới tặc lưỡi một tiếng, sau đó hơi nghiêng đầu, tháo kính mắt của mình xuống ném lên giường phía sau, động tác lưu loát đồng thời có vài phần nôn nóng.
Cho đến khi hai cục bông trắng nghe tiếng nên chạy đến, lăn qua lăn lại một vòng quanh hai chúng tôi thì Thẩm Ngộ Dã mới bất đắc dĩ buông tôi ra.
Anh nhỏ giọng dỗ dành: "Bảo Bảo Bối Bối, hai em trở về ngủ đi, xin em đấy."
Tôi lại nghe thành: "Bảo bối, trở về ngủ."
Sau đó vô cùng nghe lời đẩy anh ra rồi về phòng mình ngủ ngon giấc, chỉ để lại Thẩm Ngộ Dã vừa rồi còn kích động ngây ngốc mà bây giờ lại như là bị giội một chậu nước lạnh.