Chương 1 - Báo Ân Dưới Ánh Trăng
Vì báo đáp ân cứu mạng, tôi gả cho chiến sĩ anh hùng bị thương dẫn đến mất khả năng sinh con – Cố Trầm.
Đêm tân hôn, người đàn ông từng lạnh lùng quyết đoán trên chiến trường lại áy náy đẩy một quyển sổ tiết kiệm về phía tôi, không dám nhìn vào mắt tôi.
“Lâm Vãn, đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh, mật khẩu là sinh nhật em. Em cầm lấy, sau này… tìm người tốt mà lấy. Làm em thiệt thòi rồi.”
Trong khu nhà gia đình quân nhân, ai cũng cười nhạo tôi còn trẻ đã phải làm quả phụ, ngay cả anh cũng thấy có lỗi với tôi.
Nhưng chỉ có tôi biết, anh không thật sự vô sinh, chỉ là bị tổn thương căn bản.
Còn tôi lại là người mang thể chất cực kỳ dễ thụ thai, lại có suối linh tuyền giúp điều dưỡng cơ thể.
Tôi nhìn gương mặt anh tuấn mà cô đơn của anh, quay người khóa cửa lại, mạnh mẽ đẩy anh ngã xuống giường.
“Anh hùng à, có nhiều cách để báo ân lắm.”
Tôi cúi sát tai anh, hơi thở phả nhẹ, “Em chọn cách trực tiếp nhất.”
1.
Cơ thể Cố Trầm cứng đờ như đá.
Chắc anh không ngờ, người vợ nhỏ ngoan ngoãn nhu mì vì báo ân này lại mạnh mẽ đến vậy.
Trong bóng tối, tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở đột nhiên nặng nề và nhịp tim dồn dập của anh.
“Lâm Vãn, em… em đừng như vậy.”
Giọng anh khàn khàn, có chút kiềm chế, “Anh không thể cho em điều em muốn, đừng lãng phí thời gian lên người phế nhân như anh.”
“Phế nhân?”
Tôi bật cười khẽ, ngón tay lướt chậm trên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Anh hùng từng một mình đấu mười người trên chiến trường, sao có thể là phế nhân?”
Nơi đầu ngón tay chạm đến, cơ bắp anh lập tức căng cứng.
“Anh… cơ thể có khiếm khuyết.”
Anh khó nhọc thốt ra mấy chữ, như đang lột trần vết thương sâu kín nhất trong lòng.
“Em biết,” tôi dịu dàng nói, “Bác sĩ nói gì em đều biết. Nhưng em không tin. Cố Trầm, em tin anh.”
Lời của tôi dường như chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim anh.
Anh im lặng, lặng rất lâu.
Ngay khi tôi tưởng anh sẽ lại đẩy tôi ra, một đôi tay nóng rực chợt siết chặt eo tôi, anh xoay người, đổi hẳn vị trí của chúng tôi.
Anh nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt cuộn trào cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu rõ — có giằng co, có khao khát, và có cả chút điên cuồng tuyệt vọng.
“Lâm Vãn, là em tự chuốc lấy.”
Giọng anh trầm thấp, như đã hạ quyết tâm, “Sau này đừng hối hận.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định lắc đầu: “Em không hối hận.”
Đêm đó, thật dài.
Anh như con dã thú mất kiểm soát, mang theo sự điên cuồng như đánh cược tất cả, dường như muốn trút hết những ức chế và bất cam trong bao năm qua.
Còn tôi, chọn bao dung tất cả.
Vì tôi biết, từ hôm nay, người đàn ông này… là của tôi rồi.
2.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Trên tủ đầu giường đặt một mẩu giấy, nét chữ mạnh mẽ rõ ràng: “Bữa sáng ở trong nồi, anh đi tập rồi.”
Tôi xoa thắt lưng ê ẩm ngồi dậy, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào.
Người đàn ông này, miệng thì nói không được, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Tôi rửa mặt qua loa rồi đi vào bếp.
Trong nồi còn ấm là cháo trắng và bánh bao nhỏ, bên cạnh còn có một quả trứng ốp la vàng ruộm.
Đang ăn thì cửa mở, mẹ chồng – Chu Tú Vân – bưng bát cháo kê bước vào.
Bà thấy tôi thì khựng lại một chút, rồi hiện lên nét thương xót pha lẫn lúng túng trên mặt.
“Tiểu Vãn, dậy rồi à? Tối qua… A Trầm nó không làm khó con chứ?”
Bà dè dặt hỏi.
Tôi hiểu ý bà, lắc đầu mỉm cười: “Mẹ, Cố Trầm… rất tốt với con.”
Chu Tú Vân thở dài, đặt bát cháo kê lên bàn, “Mau uống cái này, bồi bổ chút đi. Mẹ biết con chịu thiệt rồi. Nhà ta, A Trầm cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là cơ thể nó…”
“Haizz…”
Bà ấy ngập ngừng một chút, nắm lấy tay tôi, giọng nghiêm túc đầy ân cần:
“Tiểu Vãn à, mẹ không phải người không biết điều. Con còn trẻ, nếu một ngày nào đó con cảm thấy không thể gượng được nữa, muốn rời đi, mẹ sẽ không trách con. Quyển sổ tiết kiệm này, con cầm lấy, coi như mẹ bù đắp cho con.”
Thứ bà lấy ra từ trong túi áo, chính là quyển sổ tiết kiệm Cố Trầm đã đưa tôi tối qua.
Lòng tôi ấm lên, đẩy sổ trở lại.
“Mẹ, con tự nguyện gả cho Cố Trầm. Anh ấy là ân nhân cứu mạng của con, cho dù cả đời anh ấy phải như vậy, con cũng không hối hận.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, nghiêm túc nói:
“Hơn nữa, con tin anh ấy sẽ khỏe lại.”
Lời tôi khiến Chu Tú Vân sững người, vành mắt đỏ hoe, bà vỗ nhẹ mu bàn tay tôi:
“Đứa trẻ ngoan, thật sự là đứa trẻ ngoan! Là nhà họ Cố chúng ta có lỗi với con!”
Tiễn mẹ chồng về, tôi đóng cửa lại, trong lòng khẽ động, bước vào không gian bí mật của mình.
Đó là một thung lũng nhỏ, giữa thung lũng có một giếng suối đang không ngừng trào ra dòng nước trong vắt.
Dòng suối này, chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi.
Năm đó tôi rơi xuống nước, cận kề cái chết, chính là không gian trong ngọc bội tổ truyền này đã cứu tôi.
Còn người kéo tôi từ dòng sông lạnh giá lên, chính là Cố Trầm đi ngang qua.
Anh đã cứu tôi hai lần.