Chương 1 - Bánh Ú Đẫm Nước Mắt
Bà nội đã 70 tuổi của tôi, vì muốn mua cặp sách mới cho tôi, nên ngày ngày ra vỉa hè bán bánh ú kiếm tiền.
Thế mà lại bị một nữ phóng viên xinh đẹp chắn trước quầy hàng nhỏ.
Bà tốt bụng còn chủ động tặng cô ta một chiếc bánh ú.
Không ngờ, ngày hôm sau bà đã bị đưa lên hot search với tiêu đề:
“Cụ bà bảy mươi tuổi bán bánh ú tẩm độc trên phố, còn định dùng bánh hối lộ nữ phóng viên chính nghĩa.”
1
Khi tôi chạy đến chợ, bà đang ngồi xổm dưới đất, cố gắng nhặt lại những hạt nếp lẫn trong bùn đất.
Lưng bà còng xuống, giống như một con tôm đã bị luộc chín.
“Một đám người bất ngờ lao tới, nói bà bán bánh ú nhân làm từ xút ăn da và nhựa.”
“Chúng xông vào đạp đổ sạp, không kịp ngăn lại gì cả, đồ đạc vỡ hết, bánh ú thì bị giẫm nát.”
“Cũng may là thấy bà già rồi nên không dám ra tay…”
“Chúng còn vừa quay video vừa la lối gì đó… ‘thay trời hành đạo’?”
Cô bán trái cây bên cạnh thì thầm nói với tôi.
Bên cạnh bà là hai cái thau inox bị đập méo mó.
Lẽ ra nơi đó phải đầy những chiếc bánh ú thơm lừng.
Nhưng giờ đây, tất cả đã bị giẫm bẹp dúm, không còn nhận ra hình thù, giống như những chiếc bánh ú kia.
Đập phá là thay trời hành đạo sao?
Tôi lau mặt, bước nhanh tới đỡ lấy tay bà: “Bà ơi, đừng nhặt nữa, mình về nhà thôi.”
Nếp chín bị giẫm nát nhão nhoét, trộn lẫn với táo đỏ và đậu đỏ thành một đống bầy nhầy.
Dù cố gắng nhặt lại cũng vô ích.
Bà từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu ngấn đầy nước mắt tủi thân và áy náy.
Môi bà mấp máy, một lúc lâu sau mới run run thốt ra một câu:
“Bảo Nhi à… bà vô dụng quá, không mua được cặp mới cho con…”
Tôi đưa bà về nhà, cho bà uống thuốc hạ huyết áp, dỗ mãi bà mới chịu ngủ.
Trong giấc ngủ, bà vẫn cau mày, miệng thì thầm “cặp sách… cặp sách…”
Vài hôm trước, trên đường về nhà, dây đeo cặp của tôi bị đứt, sách vở rơi tung tóe, làm bẩn mấy trang vở.
Bà vừa khâu lại dây cặp lần thứ không biết bao nhiêu, vừa nói: “Năm nay bán được nhiều bánh ú hơn, bà sẽ mua cho Bảo Bảo cái cặp mới.”
Bà nói với tôi, nhưng có vẻ như đang tự nhủ với chính mình.
Tôi đắp lại chăn cho bà cẩn thận, rồi cầm chiếc điện thoại cũ kỹ duy nhất trong nhà, lén dùng wifi nhà hàng xóm tải một ứng dụng xem video ngắn.
Điện thoại chạy rất chậm, phải chờ mười mấy phút mới mở được ứng dụng.
Tôi gõ tìm “bánh ú”, video đầu tiên hiện lên chính là “Làm lòng đỏ trứng giả bằng xút và nhựa – kẻ gian hại người tiêu dùng!”
Người phụ nữ trên ảnh bìa rất xinh, bối cảnh phía sau chính là khu chợ nơi bà tôi bán hàng.
Tay tôi run rẩy bấm vào video.
“Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, mọi người chọn mua bánh ú hay tự gói bánh ú đây? Dù chọn gì, thì cũng nên cẩn thận nhé!”
“Có người tiết lộ rằng trên thị trường hiện nay, có loại bánh ú nhân trứng muối giả làm từ xút và nhựa. Sau khi điều tra nhiều nguồn, Mỹ Vân phát hiện, gian thương này đang bán hàng ngay tại khu chợ sau lưng tôi!”
“Không dài dòng nữa, để Mỹ Vân dẫn mọi người vạch mặt bà ta!”
Sau đoạn mở đầu ngắn, gương mặt bà tôi hiện lên trước ống kính, không hề có che mặt hay làm mờ gì cả.
“Bà ơi, sao bà lại dùng xút và nhựa làm nhân bánh? Bà không biết hai thứ đó không ăn được à?”
Trong video, bà lộ vẻ khó hiểu nhưng vẫn giữ nụ cười hiền hậu, bà vẫy tay: “Cô gái, bà bị lãng tai, nói to chút đi, cháu muốn mua gì?”
“Tôi nói – bà biết không, xút và nhựa không ăn được!”
Cô ta kéo dài âm điệu, lặp lại câu nói, nhưng cũng chẳng nói to hơn là bao.
Bà tôi vẫn không nghe rõ, nhìn cô gái cứ chất vấn gay gắt, rồi lấy ra hai chiếc bánh từ hai cái thau, bỏ vào túi đưa cho cô ấy.
“Một cái là đậu đỏ, một cái là táo đỏ, bà mời cháu ăn…”
Tôi bỗng nhớ lại mấy hôm trước, bà về nhà bảo đã gặp một cô gái xinh đẹp, trông có vẻ đang gấp gáp vì mất ví, bà muốn tặng cô ấy mấy cái bánh ăn lót dạ, nhưng cô ấy không nhận mà bỏ đi luôn.
Bà không biết, cô ta không phải đến xin ăn, mà là đến đòi mạng.
Trong video, Mỹ Vân như bắt được điểm yếu của bà, đôi mắt sáng rực vì hưng phấn.
“Bà đang muốn hối lộ tôi sao?”
“Bà có biết hối lộ phóng viên là phạm pháp không?”
“Bà già rồi mà còn dùng xút làm nhân hại người, bà không sợ báo ứng à?”
Trong tiếng chất vấn dồn dập, bà vẫn nhiệt tình đưa bánh tới trước mặt cô ấy, miệng thì thầm: “Cầm đi, cầm mà ăn…”