Chương 7 - Bánh Sinh Nhật Bí Ẩn
Tôi dứt khoát nói: “Không hòa giải, không nhận bồi thường. Làm đúng theo pháp luật. Tôi muốn bà ta vào tù để ăn năn hối cải!”
Tần Hán Minh hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, mặt mày đen lại, quay người rời khỏi đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, bên ngoài có vài cảnh sát bước vào, dẫn theo hai mẹ con Dương Tử Hàn.
Sắc mặt của Tần Hán Minh lập tức thay đổi.
Mẹ của Dương Tử Hàn mặt cắt không còn giọt máu, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
Mấy viên cảnh sát giống như đang áp giải tội phạm, dẫn họ vào đồn. Khi thấy tôi và con gái cũng có mặt ở đó, mẹ của Dương Tử Hàn dường như đã đoán ra điều gì, càng thêm hoảng hốt và sợ hãi.
Một cảnh sát trong số đó báo cáo với vị đội trưởng lớn tuổi: “Đội trưởng, khi chúng tôi đến nhà cô ta, cô ta đang chuẩn bị bỏ trốn cùng con trai. Trên xe còn mang theo rất nhiều tài sản, có lẽ đã sớm biết mẹ mình bị bắt.”
Lúc này, mẹ của Dương Tử Hàn chẳng còn chút dáng vẻ hống hách như ở khu vui chơi, nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của cô ta, tôi không kìm được bật cười lạnh.
Nhưng ngay sau đó, tôi không thể cười nổi nữa.
Dương Tử Hàn bỗng nhiên bật khóc, lao thẳng về phía Tần Hán Minh, ôm chặt lấy chân anh ta, mặt đầy uất ức hét lên:
“Bố ơi, tại sao các chú công an lại bắt chúng ta vậy?”
“Con sợ lắm, khi nào chúng ta mới được về nhà?”
Tôi chết lặng.
Các cảnh sát có mặt cũng sững sờ.
Tần Hán Minh là chồng tôi, từ bao giờ lại thành cha của Dương Tử Hàn?
Tần Hán Minh như thể bị sét đánh, lập tức đá văng Dương Tử Hàn ra một bên, giận dữ quát: “Ai là bố mày, đừng có gọi bậy!”
Dáng vẻ vội vàng và tức giận đó, càng giống như đang cố che giấu điều gì đó.
Dương Tử Hàn bị cú đá đó hất văng vài mét, đầu đập trúng cạnh bàn trong đồn cảnh sát, máu chảy đầm đìa rồi ngất lịm đi.
Mẹ cậu bé hét lên một tiếng, vội vã lao đến, lúng túng cầm máu cho con trai.
Cô ta như phát điên, mắt đỏ hoe, gào lên chửi rủa Tần Hán Minh:
“Tần Hán Minh, anh đúng là đồ cầm thú máu lạnh!”
“Nó là con trai ruột của anh đó! Sao anh nỡ ra tay như vậy?”
“Anh nói sẽ cho mẹ con tôi một danh phận, kết quả hết năm này sang năm khác, đến giờ tôi vẫn không dám nói với ai rằng anh là chồng tôi, không dám nói Dương Tử Hàn là con ruột của anh!”
“Chính là anh bảo mẹ tôi đến làm bảo mẫu cho mẹ con Tô Niệm Niệm, chính là anh cho phép mẹ tôi lấy bất kỳ thứ gì trong nhà họ Tô, còn nói Tô Niệm Niệm vốn dĩ chẳng quan tâm gì đến việc nhà, sẽ không phát hiện ra!”
“Nếu không phải tại anh, mẹ tôi cũng không bị bắt, mẹ con tôi cũng không rơi vào tình cảnh này!”
“Tần Hán Minh, chính anh đã hại cả gia đình tôi!”
Mẹ của Dương Tử Hàn dường như đã dồn đến đường cùng, phơi bày toàn bộ hành vi tồi tệ của Tần Hán Minh khiến cả đồn cảnh sát phải tròn mắt ngạc nhiên.
Tần Hán Minh cũng bắt đầu hoảng loạn, lớn tiếng quát:
“Con đàn bà khốn nạn, đừng có nói bậy, tôi không quen cô! Tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!”
Rồi anh ta vội vàng quay sang tôi, nói: “Vợ à, cô ta vu khống anh đó, em đừng tin!”
“Anh chưa từng làm điều gì có lỗi với em, cô ta chỉ là muốn phá hoại hôn nhân của chúng ta!”
Những lời này của Tần Hán Minh càng khiến mẹ của Dương Tử Hàn thêm phẫn nộ.
Cô ta nghiến răng nói: “Tôi có bằng chứng chứng minh anh ngoại tình trong hôn nhân!”
“Lúc anh mới cưới Tô Niệm Niệm, đã dùng tiền bạc và lời ngon ngọt của cô ta để lừa tôi lên giường!”
“Sợ anh sẽ lật lọng, nên mỗi lần chúng ta ở cùng nhau, tôi đều âm thầm quay clip và chụp hình lại…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Tần Hán Minh đã nổi điên lao đến định đánh cô ta.
Nếu không có cảnh sát kịp thời can ngăn, e rằng mẹ của Dương Tử Hàn đã bị đánh thê thảm.
Tôi lạnh lùng nhìn toàn bộ cảnh tượng đó, trong lòng vừa đau đớn, vừa phẫn nộ – nhưng đồng thời lại có một cảm giác nhẹ nhõm khó tả.