Chương 2 - Bánh Ngọt Và Thái Tử Gia
2
Mặc dù tôi vẫn không ưa nổi cái tên kiêu ngạo này.
Nhưng từ lần đó trở đi, cuối cùng tôi cũng tìm được nơi giải quyết đồ ăn dư rồi.
Chỉ là tôi không đưa tận tay nữa.
Chỉ gõ cửa phòng cậu ta, đặt chén xuống đất.
Nói một câu:
“Ăn đi.”
Cảm giác giống như đang nuôi một con cún con lạnh lùng, khó chiều.
Có mấy lần tâm trạng tôi không được tốt, nhìn cậu ta cũng thấy chướng mắt.
Tôi cố tình bóp thêm mấy túi mù tạt vào cái burger mang cho cậu ta.
Rồi khoanh tay ngồi trong phòng khách, im lặng chờ xem cậu ta có lao ra cãi nhau với tôi không.
Không ngờ bên trong vẫn im ru như mọi khi.
Lúc tôi bắt đầu nghi ngờ cậu ta có ăn thật không, hay đã quẳng luôn vào thùng rác rồi…
Thì chợt nghe thấy tiếng lục lọi điên cuồng từ trong phòng.
Sau đó là tiếng “ừng ực ừng ực” như đang nốc nước lấy mạng.
Nhưng cậu ta vẫn không ra mắng tôi câu nào.
Xem ra cũng là kiểu nhịn giỏi, tính tình không đến nỗi tệ.
Lại một lần nữa bị bài tập nhóm tra tấn đến hoa mắt chóng mặt.
Tôi lê lết mở cửa vào nhà.
Vừa bật đèn.
Tôi nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp quà nhỏ, gói bọc đơn giản.
Bên cạnh còn kèm theo một tờ giấy ghi chú.
“Cảm ơn cậu vì bữa ăn.”
Chữ viết rất đẹp, là bút máy viết hẳn hoi.
Tôi cảm động suýt khóc.
Cảm giác cứ như con chó con lạnh lùng mà tôi khổ sở nuôi nấng cuối cùng cũng chịu cúi đầu cho tôi xoa đầu một cái.
Bao nhiêu nhẫn nhịn và ấm ức đều được đền đáp.
Tôi cầm hộp quà lên.
Nghĩ bụng, một chiếc hộp mộc mạc thế này, bên trong dù chỉ là con hạc giấy tự gấp, tôi cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Ai ngờ mở ra lại là một chiếc đồng hồ cực kỳ tinh xảo, rất đẹp.
Có vẻ là đồng hồ nam, đeo lên tay tôi thì hơi to một chút.
Nhưng nếu tôi không nhìn nhầm… hình như đây là đồng hồ Rolex thì phải…
Chắc là đồ trên mấy sàn giá rẻ thôi!
Bố tôi cũng có một cái.
Hồi đó để cho có vẻ ra dáng nên tôi mua tặng ổng, ngày nào ổng cũng đeo đi đánh bài.
Sau đó cứ cố tình xắn tay áo lên như thể vô tình, diễn đạt lắm.
Mà dù là hàng nhái rẻ tiền thì cũng là tấm lòng.
Đúng lúc tôi cũng đang thiếu đồng hồ, đeo luôn vậy.
Để đáp lại món quà của cậu bạn cùng phòng, tối hôm đó tôi làm một cái bánh ngọt, chuẩn bị mang qua cho cậu ta.
Thì trước mắt lại hiện ra dòng bình luận:
“Thật tội nghiệp cho Thái tử gia đất Kinh, bị ba mẹ bắt ép ra nước ngoài rèn luyện. Nhưng mắc chứng sợ xã hội, không dám ra ngoài ăn, lại chẳng biết nấu nướng. Ngày nào cũng lên
mạng đăng ‘Tôi cần đồ ăn’, suýt nữa chết đói ở nhà luôn.”
“Không ngờ gặp được bạn cùng phòng là tay sành ăn, đúng là cứu mạng luôn.”
“Cười chết tôi! Trước thì khóc lóc đòi về nước, giờ thì ngày nào cũng canh giờ ngồi trước cửa chờ cơm. Ba mẹ đích thân sang đón còn không chịu đi. Hôm qua còn tự tay xé luôn hộ chiếu.”
“Hôm nay là bánh ngọt hả? Chắc lại làm cậu ta sướng ngất đây mà.”