Chương 3 - Bánh Mì Từ Trên Trời Rơi Xuống
8.
Bạc Thời Nghiễn bị người khác kéo đi xã giao, tôi tự mình ngồi trong góc ăn bánh ngọt, suy nghĩ về con đường tiếp theo.
Bạc Thời Nghiễn tuy điên thật, nhưng hiện tại anh là người duy nhất tôi có thể lợi dụng.
Không có mối quan hệ nào vững chắc hơn quan hệ đôi bên cùng có lợi. Nhưng anh lại không quan tâm đến những tài liệu trong tay tôi , vậy rốt cuộc anh muốn gì từ tôi ?
Rất nhiều người chỉ trỏ tôi , châm chọc rằng tôi có thủ đoạn ghê gớm, đến cả Bạc Thời Nghiễn cũng có thể quyến rũ được .
Tiếng bàn tán bỗng im bặt, tôi ngẩng đầu, hóa ra Giang An Nghị đang đứng trước mặt tôi .
Thấy tôi không quan tâm, hắn thẳng tay giật lấy cái nĩa trên tay tôi .
“Ôn Đường, dù cô có mục đích gì, tôi cũng sẽ không để cô làm tổn thương Tiết Xu Di.”
Người anh em, anh bị bệnh thật rồi .
Anh thấy tôi có ý định hại cô ta ở chỗ nào chứ?
Nghĩ lại thì chắc hắn vẫn đang đi theo kịch bản gốc, nam chính đầu óc đơn giản, muốn thể hiện tình yêu với nữ chính thì nhất định phải có một phản diện để làm nền.
Tôi vô cảm dùng tay bốc bánh ngọt nhét vào miệng:
“Vậy anh mau đi theo cô ta đi , đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Giang An Nghị cố gắng tìm kiếm chút giả dối trong biểu cảm của tôi , nhưng đáng tiếc, tôi nói toàn là lời thật lòng.
“Ôn Đường, tôi thừa nhận, cô càng ngày càng giỏi trò lạt mềm buộc chặt.”
Muốn nôn quá.
“Người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có Xu Di, cô chẳng qua chỉ là một thế thân không chút giá trị mà thôi.”
“Nên dù cô có ly hôn với Bạc Thời Nghiễn cũng sẽ không thể thay đổi địa vị của cô trong lòng tôi đâu , đừng cố chấp nữa.”
Muốn nôn quá đi .
Bro, rốt cuộc là ai đang cố chấp vậy .
“Bụng vợ anh đã to thế rồi mà anh còn rảnh rỗi xem tôi lấy ai à ?”
Giang An Nghị nhíu mày, còn định nói gì nữa thì may mắn thay , Bạc Thời Nghiễn kịp thời xuất hiện, cứu tôi khỏi tình cảnh này .
“Chồng ơi!”
Tôi gọi lớn, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Giang An Nghị sững người , ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp.
Tên đàn ông tự luyến này , luôn cho rằng từng hành động của tôi đều là khiêu khích hắn .
Tận sâu trong lòng, tôi bắt đầu thấy thương cho nữ chính, bị tác giả ngược đãi, lại còn gặp phải một nam chính tâm thần thế này .
Nghe thấy tôi gọi, Bạc Thời Nghiễn hơi khựng lại , sau đó bật cười rồi đi về phía tôi .
“Giang thiếu, tôi và vợ tôi có chuyện riêng cần giải quyết, xin phép đi trước .”
Tôi khoác tay Bạc Thời Nghiễn, nhanh chóng rời đi , bỏ lại Giang An Nghị đứng đó.
Tôi chỉ muốn thoát khỏi Giang An Nghị càng nhanh càng tốt , không nhận ra mặt Bạc Thời Nghiễn đã hơi đỏ.
Lên xe, tôi muốn rút tay ra nhưng lại bị Bạc Thời Nghiễn nắm chặt.
Lòng bàn tay anh nóng đến bất thường, lúc này tôi mới nhận ra ánh mắt anh mơ màng, trông không ổn chút nào.
“Anh không sao chứ?”
Bạc Thời Nghiễn nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau , chặn đi tầm nhìn từ phía trước .
“Hình như anh uống phải thứ gì đó có vấn đề.”
Tôi sững sờ.
“Vậy thì mau đến bệnh viện.”
Cơ thể Bạc Thời Nghiễn nghiêng về phía tôi , cằm anh chạm vào vai tôi .
“Em muốn để cả thế giới biết rằng anh và em chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi sao ?”
Nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, tôi nuốt nước bọt.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Bạc Thời Nghiễn thì thầm bên tai tôi , giọng nói trầm khàn.
"Giúp anh ."
“Đây cũng là nghĩa vụ mà Bạc phu nhân nên làm .”
9.
Sau khi lôi kéo Bạc Thời Nghiễn vào phòng khách sạn, tôi dốc hết mối quan hệ tích lũy cả đời để tìm cho anh một chị gái xinh đẹp , đáng tin cậy.
Chị gái ấy đến rất nhanh, tôi lén lút chuồn xuống sảnh khách sạn, định chờ xong xuôi rồi kéo Bạc Thời Nghiễn về nhà.
Kết quả chưa đầy năm phút sau , chị gái tức giận mắng c.h.ử.i bước ra khỏi thang máy.
Tôi ngơ ngác.
Bạc Thời Nghiễn không làm được sao ?
Giây tiếp theo, điện thoại tôi vang lên.
“Em dám tìm người phụ nữ khác cho anh ?”
Cảm nhận được cơn giận trong giọng nói của anh , tôi vô thức rụt cổ.
Rõ ràng chính anh bảo tôi giúp, giờ lại quay sang trách tôi ?
“Lăn lên đây, nếu không thì đừng mong nhận tiền tháng sau .”
Tôi căng thẳng lên phòng, Bạc Thời Nghiễn đang khoác áo tắm màu xám của khách sạn ngồi bên cửa sổ sát đất, mặt mày khó chịu.
Ánh mắt anh đã lấy lại vẻ tỉnh táo, nhưng thái dương vẫn nổi gân xanh có lẽ là tức giận.
“Ôn Đường, anh thật sự muốn mở đầu em ra xem trong đó chứa cái thứ vớ vẩn gì.”
Tôi ngây ra .
Không thể phủ nhận, khi một người nho nhã như Bạc Thời Nghiễn nói ra những lời thô tục như vậy , cảm giác lại khá kích thích.
“Không thể đến bệnh viện, em còn có thể làm gì khác chứ? Chẳng lẽ tự dâng mình lên sao ?”
Bạc Thời Nghiễn nheo mắt, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi .
Khoan đã , thật sự có ý định đó à .
Tôi vội vàng che ngực: “Tổng giám đốc Bạc, chúng ta đã thỏa thuận là vợ chồng trong sáng.”
Bạc Thời Nghiễn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, dáng vẻ hoang dã hơn thường ngày.
Anh chầm chậm tiến lại gần, hơi lạnh trên người khiến tôi tự hỏi nước tắm vừa rồi có lẽ lạnh hơn bình thường.
“Quan hệ vợ chồng thì có thể trong sáng đến mức nào?”
Nước trên n.g.ự.c anh theo đường cơ bắp trượt xuống, tôi không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Không chờ tôi kịp phản ứng, Bạc Thời Nghiễn đã nắm lấy cổ tay tôi , kéo tôi vào lòng, tôi vội rụt cổ lại .
“Đừng né nữa, cằm đôi của em sắp lộ ra rồi kìa.”
”…”
Tôi tức đến trừng mắt, vừa định mắng, anh lại bất ngờ hôn tôi .
10.
Với sức của Bạc Thời Nghiễn, tôi kinh ngạc nhận ra mình hoàn toàn không thể chống cự.
Nụ hôn của anh bá đạo, ngang ngược, hiển nhiên là tắm nước lạnh vẫn không giải được thuốc.
Anh khàn giọng hỏi: “Em còn muốn gì nữa? Anh đều có thể cho em.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ không sợ hãi.
“5% cổ phần của tập đoàn Bạc thị, được chứ? Nếu không được thì thả em ra , chúng ta đã thỏa thuận chỉ là giả vờ…”
Bạc Thời Nghiễn c.ắ.n lên dái tai tôi .
“Được.”
Nói xong, anh đè tôi xuống ghế sô pha.
Kẻ điên nói ai mà tin được chứ!
Tôi hoảng loạn, vung tay tát anh một cái.
Tiếng vang giòn giã.
Tôi rõ ràng cảm nhận được cơ thể Bạc Thời Nghiễn cứng lại , rất lâu sau , anh mới buông tôi ra .
Bạc Thời Nghiễn dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ gò má vừa bị đánh, hành động đó khiến anh thêm phần quyến rũ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tức giận.
“Anh tưởng rằng từ khoảnh khắc Ôn tiểu thư chủ động tiếp cận anh , em đã chuẩn bị tâm lý để xảy ra chuyện gì đó với anh rồi chứ.”
Vẻ mặt lúc nào cũng mang nụ cười của anh nay lại trở nên nghiêm nghị. Tôi sợ hãi, lùi dần về phía cửa.
“Tổng giám đốc Bạc, tôi chỉ cần tiền, không cần sắc.”
Ánh mắt anh trầm xuống, từng bước ép tới.
“Không lẽ đang giữ thân vì Giang An Nghị à ?”
Giữ cái đầu anh , tôi chẳng có chút liên quan nào với Giang An Nghị cả.
Trong lúc bối rối, tôi hỏi một câu còn hoang đường hơn.
“Anh không phải thích em rồi đấy chứ?”
Bạc Thời Nghiễn nhìn tôi , không phủ nhận, chỉ kéo tôi vào lòng.
Do quán tính, cả hai ngã xuống sô pha, tôi bị buộc ngồi lên đùi anh .
“Em không phải Ôn Đường, đúng không ?”