Chương 1 - Bánh Đậu Đỏ và Những Bí Mật Chưa Được Giải Đáp

1

Ngày 12 tháng 7 năm 2020

Khi ấy, trạm tàu điện ngầm bên cạnh vẫn chưa xây xong.

Phụ huynh phần lớn lái xe đến đón con.

Đinh Ngữ Đồng thường được mẹ dắt tay, sau giờ tan học sẽ ghé quầy tôi mua một chiếc bánh đậu đỏ.

Sau đó, lên một chiếc xe năng lượng mới mà rời đi.

Con bé luôn mỉm cười nói với tôi:

“Chú ơi, bánh đậu đỏ của chú ngọt lắm!”

Có lần, nó còn nói với mẹ:

“Mỗi ngày con mong chờ nhất là được ăn bánh đậu đỏ!”

Đinh Ngữ Đồng, đó là tên của cô bé.

Lúc sau tôi nghe cha mẹ nó g ,ào khóc ngoài cổng trường, mới biết tên con bé.

Hôm nó mất tích, trời mưa rất lớn.

Vào ngày mưa, xe đến đón trẻ con sẽ gấp đôi bình thường.

Vì thế nhà trẻ sẽ chia làm hai đợt, đưa các bé ra cổng.

Cách nhau chừng hai mươi phút.

Lớp số 2 của Đinh Ngữ Đồng thuộc đợt thứ hai.

Nhưng khi cả lớp đã về hết, giáo viên chủ nhiệm mới phát hiện ra còn thiếu một đứa trẻ.

Ngữ Đồng không ra.

Rõ ràng lúc xếp hàng chờ, còn vừa điểm danh xong mà.

Cô giáo hốt hoảng tìm khắp trường, nhưng không thấy bóng dáng con bé.

Vấn đề là, trong suốt thời gian tan học,

mẹ Ngữ Đồng vẫn luôn đứng chờ ngoài cổng, cũng không hề nhìn thấy con.

Về sau, phía nhà trường cho rằng, con bé hẳn đã chạy theo đám học sinh đợt đầu mà rời khỏi trường.

Nhà trường cùng cảnh sát trích xuất bản ghi nhận diện khuôn mặt, giám sát an ninh.

Nhưng vẫn không phát hiện dấu hiệu nào cho thấy Ngữ Đồng rời khỏi trường.

Hơn nữa, mẹ nó đứng ngoài cổng, nếu con bé có chạy ra, hẳn sẽ chạy tới tìm mẹ mới đúng.

Vậy nên, vào buổi chiều mưa sấm sét hôm ấy,

Đinh Ngữ Đồng đã mất tích không dấu vết.

2

9 giờ sáng, ngày 6 tháng 8 năm 2024

Chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

Ngữ Đồng vẫn không tìm thấy.

Nhà trẻ năm xưa đã biến thành phế tích.

Bốn năm qua tôi thi đỗ vào lực lượng cảnh s,at hỗ trợ.

Sau khi nhận nhiệm vụ, tôi thường xuyên làm ca trực ở khu vực này.

Cảm giác về thời gian ở đây trở nên chậm chạp lạ thường.

Tựa như tôi vẫn còn thấy cô bé chạy tới cười nói:

“Chú ơi, bánh đậu đỏ của chú thật ngọt.”

Tất cả như vừa mới hôm qua.

Cho đến khi có dịp tham gia sắp xếp hồ sơ cũ trong cục,

tôi lật lại hồ sơ vụ mất tích của Đinh Ngữ Đồng, mới bàng hoàng nhận ra: bốn năm thật sự đã trôi qua.

Cô bé mới hơn năm tuổi ngày ấy,

giờ đã đến thời điểm đủ điều kiện bị tuyên bố là đã ch ,et.

3

Ngày 21 tháng 7 năm 2020

Là ngày cuối cùng tôi bày quầy trước cổng trường mẫu giáo.

Hôm đó nhà trẻ đóng cửa, cha mẹ Ngữ Đồng cũng không tới.

Nghe nói, họ đã nhận được khoản bồi thường lớn từ nhà trường.

Trường mẫu giáo ấy, từ đó cũng bị giải thể.

Hoàng hôn, tôi thu dọn đồ đạc, trong lòng nặng trĩu nỗi mất mát.

Bỗng có một cậu bé gọi tôi:

“Chú ơi, chú vẫn ở đây à.”

“Tí nữa chú phải dọn quầy rồi, hôm nay không bán nữa đâu.”

“Không phải,” cậu bé xua tay, “cháu không đến mua bánh, cháu tới đưa tiền cho chú.”

“Tiền gì cơ?” Tôi ngơ ngác.

“Tuần trước, vào thứ Ba, Ngữ Đồng bảo cháu là con bé mua bánh mà chưa trả tiền,

nhờ cháu tan học thì mang tiền đến trả giúp.

Nhưng hôm ấy mưa lớn quá, cháu vội về mất.

May mà hôm nay chú vẫn còn ở đây.”

Ngữ Đồng… trời mưa… tim tôi khẽ thắt lại.

“Cháu nói Ngữ Đồng, là Đinh Ngữ Đồng sao?” Tôi ngồi xuống hỏi.

“Vâng ạ.” Cậu bé chớp mắt trả lời.

Thứ Ba tuần trước… chính là ngày Ngữ Đồng mất tích!

Hôm ấy, con bé không hề xuất hiện ở quầy bánh của tôi, cũng không có chuyện chưa trả tiền gì cả.

Mà nhà trẻ thì cấm học sinh ra ngoài trước giờ tan học,

sao nó có thể tự ý ra ngoài mua bánh được?

Cậu bé thấy sắc mặt tôi thay đổi, khẽ hỏi:

“Chú ơi, có phải Ngữ Đồng gặp chuyện không may rồi đúng không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Cậu bé thở dài nói:

“Chú à, Ngữ Đồng thích bánh đậu đỏ chú làm lắm, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?” Tôi hỏi.

“Nhưng mà thật ra, con bé chưa bao giờ được ăn cả.”

4

9 giờ 30 sáng, ngày 6 tháng 8 năm 2024

Khi lật xem hồ sơ vụ á,n, tôi để ý tới một chi tiết.

Trong phần “Giải thích danh mục chứng cứ” có ghi:

Hệ thống giám sát và ghi nhận khuôn mặt của nhà trường có thể bị chồng hình hoặc góc ch ,et, gây bỏ sót dữ liệu.

Vì vậy, bằng chứng then chốt để kết luận Ngữ Đồng không rời khỏi trường trong giờ tan học, chính là lời khai của mẹ bé:

“Từ lúc nhóm học sinh đầu tiên ra đến khi đứa cuối cùng rời đi, tôi không thấy Ngữ Đồng. Hơn nữa, nếu thấy tôi, con bé nhất định sẽ chạy đến.”

Chính lời khai ấy đã dồn toàn bộ trách nhiệm lên nhà trường.

Khi đó, phía cảnh sát hẳn đã điều tra nhiều lần, rồi mới quyết định tin vào lời bà ta.

Nhưng lời khai không thể so với vật chứng.

Lỡ như, mẹ con bé… đã nói dối thì sao?

5

Ngày 21 tháng 7 năm 2020

“Có ý gì vậy?”

Cậu bé bị tôi quát bất ngờ, hoảng sợ lùi lại.

Nó lí nhí:

“Thì… là con bé chưa từng ăn được mà.”

“Sao có thể? Nó ngày nào cũng đến mua, còn khen bánh ngọt, bảo mỗi ngày mong chờ nhất là…”

“Nhưng chú ơi,”

Cậu bé cắt lời tôi:

“Chú có thật sự từng thấy, con bé ăn bánh không?”

Câu hỏi ấy tan vào tiếng xe cộ qua lại,

trở thành giấc mộng tỉnh táo nhất trong những đêm về sau của tôi.

Trong mơ, tôi luôn không ngừng tua lại khung cảnh Ngữ Đồng đến mua bánh mỗi ngày.

Con bé luôn xuất hiện đúng lúc chuông tan học vang lên.

Một bé gái mặc váy yếm xanh lam,

quần áo hơi cũ, nhưng sạch sẽ và sáng sủa.

Nó vui vẻ chào thầy cô,

rồi tung tăng chạy tới quầy bánh của tôi.

Là vị khách nhỏ đầu tiên mỗi ngày.

Nó cười rạng rỡ,

mắt dán vào chiếc bánh đang rán trong chảo.

“Chú ơi, cho cháu một cái bánh đậu đỏ.”

Đưa tôi hai đồng xu.

“Cảm ơn chú!”

Nhận được bánh, nó nâng niu trong tay,

rồi rón rén bước về phía mẹ.

Cuối cùng lên chiếc xe năng lượng mới.

Nó chưa từng ăn chiếc bánh ấy trước mặt tôi

một lần cũng không.

Dù chỉ là cắn một miếng nhỏ.

6

10 giờ 30 sáng, ngày 6 tháng 8 năm 2024

“Tôi bảo cậu sắp xếp tài liệu, không phải để moi lại chuyện cũ!”

Đội trưởng đập hồ sơ vụ Đinh Ngữ Đồng lên bàn.

“Nhưng đội trưởng, đã bốn năm rồi, nếu không làm rõ, cô b é sẽ bị tuyên bố là đã ch ,et.”

“Chuyện đó tôi không biết chắc sao? Cần cậu dạy tôi à?”

Tôi không dám nói gì thêm.

Đội trưởng nhấp một ngụm trà:

“Cô b é ấy, mấy năm nay cục chúng ta chưa từng ngừng tìm kiếm.

Nhiều lần hành động cũng chẳng có kết quả.

Hơn nữa, cha mẹ cô b é cũng chẳng tích cực tìm con.

Cậu cũng biết đấy, cha mẹ bây giờ…

cầm được tiền rồi, lâu ngày cũng chẳng buồn để tâm nữa…”

“Đội trưởng,” tôi năn nỉ,

“ngài có thể nể mặt tôi đã tăng ca mấy hôm nay,

giúp tôi một lần thôi.”

“Muốn gì?”

“Cho tôi cùng anh Lưu, người phụ trách vụ án năm đó kiểm tra lại manh mối,

chỉ trong hôm nay thôi, được không ạ?”

Hồ sơ ghi người phụ trách là Lưu Thư Quân của đội 3.

“Mất tích từng ấy năm, mấy manh mối cũ còn có tác dụng gì,

chẳng lẽ… cậu nghi ngờ cha mẹ cô bé sao?”

Tôi không đáp, chỉ nhìn ông ấy chăm chú.

“Chuyện này chúng tôi từng nghi ngờ rồi,

nhưng khi đó, nhà trường không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh họ vô can.

Cha mẹ cô bé chỉ cần đứng trước cổng, đăng video lên mạng,

cư dân mạng đã bùng nổ chỉ trích nhà trường,

sở giáo dục, thành phố đều gây áp lực lên chúng tôi,

bắt ra kết luận nhanh, định tiền bồi thường, dẹp yên dư luận…”

“Chuyện đó tôi biết, đội trưởng.”

“Haizz… Vậy cho hai cậu một ngày.

Đi đi.”

Trước khi tôi rời khỏi, đội trưởng vỗ vai tôi:

“Làm nghề này lâu rồi, có chuyện gì… rồi cậu sẽ hiểu.”

7

Ngày 13 tháng 11 năm 2020

Tôi không hiểu.

Có hai câu hỏi, tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không sao hiểu nổi.

Tại sao hôm ấy Ngữ Đồng lại nhờ người mang cho tôi hai đồng tiền?

Và tại sao cậu bé kia nói rằng, Ngữ Đồng ngày nào cũng mua bánh, mà lại chưa từng ăn được?

Tôi đổi địa điểm bán, chuyển sang trước cổng một trường mẫu giáo khác.

Mỗi lần chuông tan học vang lên,

trong mắt tôi lại hiện ra hình bóng một bé gái mặc váy yếm xanh,

nhảy nhót chạy về phía quầy hàng.

Rồi, dòng suy nghĩ lại kéo tôi quay về hai câu hỏi ấy.

Ngày qua ngày, tuần nối tuần, cứ lặp đi lặp lại.

Cho đến một buổi chiều bình thường như mọi ngày,

một chuyện nhỏ bất ngờ xảy ra,

giúp tôi đột nhiên hiểu ra một trong hai câu hỏi ấy.

Hôm đó là cuối tuần,

ở nhà rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, tôi lại ra bày quầy.

Cũng không ngoài dự đoán, chẳng có mấy người mua.

Tôi gục đầu trên bàn đánh một giấc.

Trong mơ hồ, tôi cảm giác có bàn tay đang lay gọi mình.

Tôi bật dậy.

Bên cạnh đứng một bé gái.

“Chú ơi, cho cháu một cái bánh đậu đỏ.”

“Ồ, được rồi.”

Tôi đứng dậy, thành thạo gói một cái bánh đưa cho bé.

Nó cầm lấy bánh, ngẩng đầu cười với tôi ngọt ngào.

Tôi tưởng nó còn muốn gì nữa, định mở lời hỏi.

Không ngờ, nó xoay người bỏ chạy.

Không trả tiền.

Tôi ngơ ngác đứng đó, nhìn theo bóng nó khuất dần nơi ngõ nhỏ.

Tôi không gọi lại.

Thỉnh thoảng vẫn có chuyện như vậy.

Xem như tặng nó một chiếc bánh đi.

Tôi lại ngồi xuống, tiếp tục ngủ gật.

Không biết đã bao lâu, tôi lờ mờ nghe có tiếng gọi:

“Chú ơi, chú ơi…”

Lần này là giọng một bé trai.

“Tới đây…” Tôi ngáp dài, với tay lấy cái bánh định gói.

Lúc này, tôi thấy phía sau cậu bé có một người.

Chính là cô bé lúc nãy.

Khóe miệng vẫn còn vụn bánh đậu đỏ.

Đôi mắt đỏ hoe, vai run run.

Rõ ràng vừa mới khóc xong.

“Cháu không đến mua bánh,

lúc nãy em cháu nghịch quá, chạy tới mua bánh mà không trả tiền.”

Cậu bé vừa nói vừa đưa tôi hai đồng xu.

“Nè chú, cháu thay nó trả tiền lại cho chú.”