Chương 860 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Có lẽ đến lúc buông bỏ, cậu sẽ cảm thấy có đôi chút tiếc nuối. Dẫu sao, vì giấc mơ được debut, cậu đã chuẩn bị rất nhiều năm, cũng đã bỏ ra biết bao mồ hôi và nỗ lực. Nhưng ngẫm kỹ lại, con người nên biết thỏa mãn, đâu phải điều tốt đẹp nào cũng đến lượt mình chứ?

Tần Dã ngả người tựa vào lưng ghế, thần kinh dần thả lỏng.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kiều Tư Niên bưng hai bát mì bước ra, anh dùng đũa gắp quả trứng trong một bát bỏ sang bát còn lại. Sau đó, bị nóng, anh vội đưa tay lên xoa xoa tai, nói với Tần Dã: "Ăn cơm thôi."

Ông chú lớn tuổi này tính tình tốt, nhưng đã quen sống trong nhung lụa, chắc chắn chưa từng làm việc nặng nhọc hay phải chịu khổ.

Tần Dã đưa tay kéo anh ngồi lên đùi mình, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo anh, rồi vùi đầu vào lòng anh.

Kiều Tư Niên lần đầu tiên ngồi trong tư thế này, không tránh khỏi đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Tần Dã, khẽ hỏi: "Sao thế?"

Tần Dã lắc đầu, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Có lẽ phải rất lâu nữa em mới tích đủ tiền mua nhà."

Nói xong lại bổ sung: "Còn cả xe nữa."

Nghe vậy, Kiều Tư Niên sững người. Anh còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm khiến Tần Dã buồn bã thế này. Anh nghĩ thầm, chuyện này có gì to tát đâu? Nếu Tần Dã muốn mua nhà, muốn mua xe, thì anh có thể cho cậu mà.

Kiều Tư Niên nhẹ nhàng trấn an cậu như dỗ trẻ con, xoa nhẹ tai Tần Dã: "Em thích gì, cứ nói với anh, anh đều có thể tặng em."

Người đàn ông khôn khéo, tinh tường trên thương trường, nhưng khi bị tình yêu làm lu mờ lý trí lại có thể mất đi khả năng cân nhắc thiệt hơn, làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.

Tần Dã đoán được anh sẽ nói như vậy, liền cau mày kéo tay Kiều Tư Niên xuống, siết chặt vòng tay ôm lấy anh hơn: "Em không cần của anh."

Kiều Tư Niên ôm lấy cổ cậu: "Của anh chính là của em."

Tần Dã không nói gì.

Kiều Tư Niên hiểu cậu đang băn khoăn điều gì, liền dịu dàng nói: "Không sao, nếu không đủ thì cứ từ từ mà tích, lúc nào đủ thì mua. Anh sẽ luôn ở bên em."

Anh luôn mang đến một cảm giác khiến người khác an tâm.

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .