Chương 845 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Trần Phi Độ cũng nhận ra, với tính cách của Kiều Tư Niên – một người luôn mưu tính sau lưng, không bao giờ dùng đến vũ lực: "Không lẽ hai người cãi nhau? Mà tôi vừa thấy cậu ấy rời nhóm chẳng vì lý do gì."

Kiều Tư Niên nhướn mày, hơi bất ngờ nhưng không thấy có gì to tát: "Sao? Nhóm của cậu là sào huyệt thổ phỉ à, vào rồi không được thoát?"

Thoát rồi càng tốt, đỡ bị ong bướm bu lấy.

"Phì," Trần Phi Độ nói, "Lòng tốt bị coi như gan lừa."

Kiều Tư Niên nhướn mày, đẩy gọng kính: "Để tôi hỏi cậu ấy, rồi báo lại sau."

Cháo đã được hâm nóng, anh bưng bát cháo ra ngoài, thấy Tần Dã nằm dài trên giường, đi đến vỗ nhẹ cậu: "Dậy ăn cơm."

Tần Dã hỏi: "Anh không đút cho em à?"

Kiều Tư Niên mỉm cười như không cười: "Em muốn anh đút không?"

Thôi, lớn rồi mà như thế thật kỳ cục.

Tần Dã xuống giường, nghe Kiều Tư Niên hỏi: "Trần Phi Độ nói em rời nhóm rồi, đúng không?"

Tần Dã gật đầu: "Ừ, đã có người yêu rồi, ở trong đó làm gì nữa."

Cậu nói xong, ngồi xuống bàn giải thích: "Mấy hôm nữa em phải đi thu âm, coi như chính thức debut. Ở lại nhóm cũng không hay, dễ bị đào ra thông tin cá nhân."

Mà những gì cần lộ, cậu cũng lộ hết rồi.

Kiều Tư Niên hỏi: "Ngày mấy?"

Tần Dã ước tính một chút: "Ngày 12, sao vậy anh?"

Kiều Tư Niên nghiêm túc trả lời: "Ra mắt là chuyện lớn, anh sẽ đặt nhà hàng trước, cùng nhau ăn mừng."

Tần Dã tự thấy mình chỉ là một người mờ nhạt, lần ra mắt này có lẽ cũng chẳng gây tiếng vang gì, nhưng với Kiều Tư Niên lại là một sự kiện quan trọng. Cảm giác này có phần giống tâm lý của một bậc phụ huynh, cho dù con cái chỉ là một kỳ thi bình thường nhưng đạt điểm tuyệt đối thì cũng rất đáng để chúc mừng.

Đây là lần đầu tiên Tần Dã được người khác đặt nặng trong lòng như vậy, cậu gãi đầu, ngậm đũa không nói gì.

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .