Chương 819 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Tần Dã vô thức siết chặt tay anh, im lặng một lát, sau đó nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Chúng ta... chúng ta không làm cặp đôi giả nữa, làm thật có được không?"
Dù Tần Dã chưa từng hỏi về hoàn cảnh công việc của Kiều Tư Niên, nhưng cậu cũng đoán được rằng môi trường sống của đối phương chắc chắn rất tốt. Cậu vốn định đợi công việc mình tiến triển hơn rồi mới xác định tình cảm, nhưng người tính không bằng trời tính.
Tần Dã đối diện với ánh mắt Kiều Tư Niên, chậm rãi nói ra từng từ: "Công việc hiện tại của tôi rất bình thường, môi trường sống cũng không tốt lắm, chắc anh cũng biết. Nhưng tôi sẽ cố gắng làm việc. Nếu... nếu anh thấy tôi là người không tệ, có thể thử tìm hiểu không?"
Nói xong những lời này, cậu im lặng chờ đợi câu trả lời từ đối phương, trong lòng hơi hồi hộp.
Yết hầu của Kiều Tư Niên khẽ động. Anh nghĩ chuyện này là sao, anh còn đang suy tính cách chủ động hơn, vậy mà đối phương đã tỏ tình trước rồi?
"Cậu..." Kiều Tư Niên mím môi, "Cậu chắc cũng biết, tôi hơn cậu mười lăm tuổi."
Anh vẫn muốn xác nhận rõ suy nghĩ của Tần Dã, quen thói muốn giải quyết hết những vấn đề tiềm tàng một lần, để tránh sau này thành điểm gây mâu thuẫn khi hai người ở bên nhau.
Tần Dã nghe vậy, thấy còn hy vọng, trong lòng nhẹ nhõm phần nào, chậm rãi đáp: "Tuổi tác không phải vấn đề."
Cậu nói: "Nếu tôi chỉ có thể sống hai mươi năm, tôi muốn ở bên người mình thích, chứ không phải tìm một người không thích mấy, rồi sống qua loa hết hai mươi năm đó."
Cuộc đời cậu chỉ ngắn ngủi như thế, sớm muộn gì cũng qua, tại sao không ở bên người mình yêu.
Đời người tràn ngập bệnh tật, khổ đau. Có người vì bệnh mà qua đời khi đang tuổi trẻ, cũng có người an ổn khỏe mạnh, sống đến trăm tuổi không lo. Hiện tại Tần Dã còn trẻ, khỏe mạnh, nhưng ai biết được tương lai liệu có bất ngờ nào xảy đến. Kiều Tư Niên hơn cậu mười lăm tuổi, nhưng ai có thể đảm bảo anh không sống đến cả trăm năm.
Mệnh số vốn là điều khó đoán định...
Tần Dã chậm rãi buông tay Kiều Tư Niên, sau đó nâng khuôn mặt anh, động tác có phần lúng túng. Thấy đối phương không tránh né, cậu mới thấp giọng hỏi: "Em không để ý tuổi tác, em để ý anh nghĩ thế nào."
Lòng bàn tay cậu ấm áp, xua tan đi phần nào cái lạnh của đêm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .