Chương 796 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Kiều Tư Niên nhận thấy động tác của cậu, tai liền đỏ lên. Nghĩ bản thân đã ba mươi bảy tuổi, đủ để làm chú của Tần Dã rồi, bị một người nhỏ tuổi hơn mình vỗ đầu, thực sự có chút mất mặt.

Những buổi tụ họp như thế này chẳng qua là để mở rộng mối quan hệ, liên lạc tình cảm, tìm đối tượng. Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch. Chỉ vì sự xuất hiện của Tần Dã, người được dự đoán là nổi bật nhất ban đầu là Kỳ Bạch lại phải ngồi ghế lạnh, không thể không nói có chút hài kịch.

Ăn xong bữa tối, trời đã tối, nhưng mọi người vẫn không giảm hứng thú, bàn nhau đi KTV hát, rõ ràng là kiểu tiệc thâu đêm.

Trần Phi Độ là người chơi cũ, hắn dò hỏi ý kiến của mọi người một vòng, cuối cùng nhìn về phía Tần Dã không nói gì: "Zero, cậu đi không?"

"Không," Tần Dã đứng dậy từ chỗ ngồi, sau đó kéo Kiều Tư Niên lên, giải thích, "Anh ấy quen ngủ sớm, về quá muộn không tốt."

Lời này có chút khiến người khác suy nghĩ. Trần Phi Độ nuốt nước miếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kiều Tư Niên, thầm nghĩ hai người này không phải đã ngủ với nhau rồi chứ?!

Kiều Tư Niên không để ý đến ánh mắt của Trần Phi Độ, toàn bộ tâm trí đều dồn vào tay mình bị Tần Dã nắm, đầu óc trống rỗng trong chốc lát. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dã chào tạm biệt người khác, sau đó bị đối phương nắm tay rời khỏi hội trường.

Bên ngoài trời đã tối, đèn neon lần lượt bật sáng, vẫn phồn hoa không kém ban ngày. Đầu óc vốn hỗn loạn của Kiều Tư Niên bị gió đêm thổi qua, bất chợt tỉnh táo lại.

Tần Dã thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát: "Cuối cùng cũng ra ngoài rồi."

Tóc của Kiều Tư Niên vốn gọn gàng bị gió thổi tung, ánh mắt anh dừng lại ở tay mình và Tần Dã đang nắm, không biết đang nghĩ gì: "Cậu không thích ở trong đó sao?"

Tần Dã nghe vậy thì buông tay Kiều Tư Niên ra, nhẹ nhàng nhảy xuống một bậc thang, sau đó quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người ngang hàng, cười nói: "Không, chỉ là không thích có người quấy rầy, lần này tôi đến chủ yếu là để gặp anh."

Một câu nói vô tình của cậu dễ dàng làm loạn nhịp tim người khác.

Kiều Tư Niên im lặng một lúc, rồi tháo cặp kính bạc trên mũi xuống, để Tần Dã có thể nhìn rõ anh. Đôi mắt anh thực ra rất đẹp, vì bị cận nên con ngươi đen có vẻ mờ mờ: "Mọi người đều nói tôi rất nhàm chán..."

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .