Chương 779 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Kiều Tư Niên khá hiểu những ca phẫu thuật lớn kiểu này: [Cậu cứ giữ lấy, sau này còn phải điều trị, chắc chắn sẽ tốn thêm tiền. Dư thừa thì trả lại tôi sau.]
Tần Dã không nên hỏi câu này, nhưng cậu vẫn hỏi: [...Anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?]
Kiều Tư Niên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hoặc dù có nghĩ, câu trả lời vẫn sẽ như vậy. Anh chỉ cảm thấy, ai rồi cũng có lúc lâm vào bước đường cùng, nếu có thể dang tay giúp một lần, rất có thể sẽ thay đổi cả số phận của người đó.
Kiều Tư Niên nghĩ rằng, nếu tình bạn giữa anh và Tần Dã không đáng giá năm mươi vạn, vậy dù là thật anh cũng sẽ không cho mượn. Ngược lại, nếu anh cảm thấy tình bạn này đáng giá năm mươi vạn, thì dù có mất trắng số tiền đó cũng chẳng sao.
Cậu ấy hiện tại đang gặp khó khăn, mà vừa hay anh lại có khả năng giúp đỡ, vậy thì thật tốt biết bao.
Kiều Tư Niên gõ một đoạn tin nhắn, nhưng lại xóa đi, chỉ gửi vỏn vẹn ba chữ:【Tôi tin cậu.】
Tôi tin cậu...
Tần Dã nhìn thấy ba chữ này, từ từ tắt màn hình điện thoại, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, rất lâu vẫn không nói gì. Trong một khoảnh khắc, cái lạnh lẽo trong bệnh viện dường như cũng có chút ấm áp hơn.
Bibiiro đột nhiên có linh cảm không hay.
Con người sinh ra vốn có bốn loại cảm xúc: vui, giận, buồn, lo. Mà thứ nó hấp thụ chính là năng lượng tiêu cực tiềm tàng trong cơ thể của người ký chủ. Tần Dã dù là người tốt, nhưng cũng không tránh khỏi việc phát sinh những cảm xúc tiêu cực như vậy.
Ví dụ như giận dữ, lo lắng, hay tuyệt vọng...
Bibiiro rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng bất an, bực bội, tuyệt vọng đang trào dâng trong Tần Dã. Nhưng không hiểu sao, giờ đây những cảm xúc tiêu cực này giống như mặt biển sau cơn sóng lớn, trở nên phẳng lặng, không còn chút dấu vết.
Ba giờ sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Mẹ của Tần Dã được đẩy ra ngoài. Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là sau đó vẫn cần nằm viện điều trị một thời gian.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .