Chương 749 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Chương 222
Tần Dã từ nhỏ đã không phải kiểu ngoan ngoãn, đánh nhau vốn là sở trường. Cậu tóm lấy cổ áo của Khải Mang, xoay người hắn lại, một cú đấm thẳng vào bụng khiến hắn gập người đau đớn.
Khải Mang vốn chỉ có cái mã đẹp trai, thực chất lại là loại yếu ớt như gà. Hắn quỳ sụp xuống sàn, suýt chút nữa nôn ra tại chỗ. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, Tần Dã lại kéo hắn đứng dậy, ấn sát lên tường, giọng nói lạnh lẽo vang bên tai: "Sao? Nghe nói mày lừa người ta một trăm vạn?"
Tần Dã lừa người ta ba trăm tệ mà cả đêm còn lăn qua lộn lại không ngủ được. Thế mà Khải Mang vừa ngoại tình, vừa lừa người ta đến mức phải tự tử nhập viện, thật đúng là cặn bã.
Khải Mang ôm bụng, mặt mày tái mét hỏi: "Cậu... cậu muốn gì?"
Tần Dã cau mày, dáng vẻ dữ dằn không dễ chọc, lạnh giọng quát: "Trả tiền!"
Khải Mang đương nhiên không muốn trả lại tiền đã vào tay mình, cố gắng nặn ra vẻ mặt khổ sở: "Tôi đã dùng hết để mua nhà rồi, giờ khó xoay sở..."
Tần Dã nghĩ bụng chuyện này dễ xử lý thôi, liền tóm cổ áo hắn, lạnh giọng: "Vậy thì bán nhà đi."
Sắc mặt Khải Mang lập tức thay đổi, tay mò vào túi định gọi cảnh sát. Nhưng nghĩ đến việc mình đã ép Ly Trà đến mức tự tử, giờ mà gây thêm chuyện sẽ càng phiền phức, hắn đành cắn răng nhịn xuống: "Hay là thế này, để tôi mượn bạn bè một vòng, ngày mai trả lại."
Cái cớ này Tần Dã đã dùng đến nát rồi, cậu tin mới là lạ. Không nói nhiều, cậu ấn đầu Khải Mang xuống bồn rửa tay, lấy điện thoại từ túi hắn ra, nhíu mày hỏi: "Mật khẩu!"
Khải Mang không chịu nói. Bibiiro ở trên camera cười hả hê: 【Mật khẩu là 376194 nhé ~】
Hệ thống được xây dựng từ dữ liệu siêu cấp của trạm không gian, có thể xâm nhập bất kỳ thiết bị điện tử nào.
Nghe vậy, Tần Dã nhanh chóng mở khóa, phát hiện ứng dụng ngân hàng của Khải Mang có sẵn, cậu dùng vân tay của hắn để đăng nhập, trên màn hình hiện rõ số dư hơn một trăm năm mươi vạn.
009 ở bên cạnh lo lắng đến phát cuồng nhưng lại không dám nói gì. Còn Bibiiro thì vẫn giữ camera không buông, thích thú nhìn cảnh tượng.
Tần Dã kéo đầu Khải Mang lên, ném điện thoại xuống bồn rửa tay một tiếng "cạch", rồi lạnh lùng nói: "Mày giờ có hai con đường, một là bị tao đánh chết, hai là trả tiền."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .