Chương 737 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Cậu vừa nói vừa nhìn sang quả cầu ánh sáng xanh đang đậu bên cạnh: "Biến thành mèo để tôi chụp ảnh cái nào."

009 nghe vậy, đôi cánh phía sau hơi khựng lại, từ tốn đánh ra một dấu hỏi: [?]

Cậu chủ này nói gì thế? Sao một chữ nó cũng không hiểu?

Tần Dã hỏi: "Bibiiro còn biến được, chẳng lẽ cậu kém nó, nên không biến được à?"

009 nghe xong nhảy dựng lên như lò xo: [Cái cục than nhỏ xíu đó làm sao mà giỏi hơn tôi!!]

009 tức gần chết, như để chứng minh lời mình nói không sai, biu một cái, nó biến thành một chú mèo nhỏ màu trắng béo ú bay giữa không trung, sau lưng vẫn còn đôi cánh nhỏ, lao tới trước mặt Tần Dã cào loạn một trận: [009 mới là giỏi nhất!]

Tần Dã thấy nó dễ thương, không đánh trả, chỉ túm nó từ không trung đặt lên bàn, lấy điện thoại nhắm thẳng vào: "Cậu tạo dáng cái nào."

Chú mèo béo ú màu trắng trên bàn giận đến nỗi giậm chân thình thịch, trông như đang nhảy múa tap-dance, nhưng vì chân ngắn quá, chẳng có chút nào đáng sợ.

Tần Dã quay một đoạn video năm giây gửi qua cho Kiều Tư Niên: [Mèo trắng nhà tôi.]

Phải nói rằng, mèo mà 009 biến thành thực sự đáng yêu vô cùng, đôi mắt xanh trong veo long lanh, bộ lông trắng muốt, khuôn mặt tròn xoe khiến trái tim ai nhìn thấy cũng tan chảy, đặc biệt là đôi cánh béo béo phía sau.

Kiều Tư Niên không để ý lắm, chỉ nghĩ đó là đạo cụ trang trí. Anh xem video vài lần, bật cười, rồi đưa cho Trà Trà nhìn, hỏi chú mèo trong lòng: "Trà Trà, mày thấy nó dễ thương không?"

Trà Trà dùng móng vỗ vỗ màn hình, sau đó còn liếm lên màn hình, giọng kêu mềm mại, như thể đang yêu: "Meo~ Meo~"

Kiều Tư Niên giơ điện thoại lên cao, không để nó liếm nữa. Có lẽ sống một mình cô đơn đã lâu, những đêm khuya tĩnh mịch thế này, người ta dễ mở lòng hơn. Anh hỏi Tần Dã: [Vậy con mèo đen đâu?]

Tần Dã ngẫm nghĩ, trong lòng thầm nhủ: Bị mèo trắng đánh chết rồi. Nhưng chắc chắn không thể nói vậy, nên bịa đại một lý do: [Người lớn trong nhà thích, nên đem về nuôi rồi.]

Kiều Tư Niên nhắn lại: [Vậy con mèo trắng tên là gì?]

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .