Chương 722 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Có lẽ vì trời quá lạnh, nên trên người hai đứa trẻ ăn xin không có mùi hôi. Công Tôn Trác Ngọc hiếm khi không cảm thấy ghê tởm, đặt cậu bé lên giường của mình, dùng chăn quấn kín lại, sau đó ép cậu uống thuốc nóng vừa nấu.

Cậu bé tuổi còn nhỏ nhưng lòng cảnh giác rất cao, cắn chặt răng, không chịu mở miệng. Công Tôn Trác Ngọc phải dùng sức bẻ miệng cậu ra, nhưng càng bẻ, cậu bé càng cắn chặt hơn.

Cô bé vốn đang ở bên kia quấn chăn sưởi ấm, thấy vậy bèn bò qua bên này: "Đệ đệ! Đệ đệ!"

Công Tôn Trác Ngọc không bẻ được miệng cậu bé, đành thở hắt ra một hơi: "Đệ đệ ngươi sao không chịu mở miệng?"

Cô bé không nói gì, một lúc sau mới đáp: "Có lần đệ ấy bị mấy tên ăn xin ác độc nhét bùn bẩn vào miệng..."

Không phải cậu bé hung hãn, mà là sợ hãi...

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy sững người, vô thức hạ giọng: "Ngươi tên gì?"

Cô bé trả lời lí nhí: "A Thu."

Tên quá đỗi bình thường, trong phủ cũng có ba người hầu tên A Thu.

Công Tôn Trác Ngọc lại hỏi: "Còn đệ đệ ngươi?"

Cô bé: "A Xuân..."

Quả thực là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Công Tôn Trác Ngọc không hỏi thêm, để cậu bé tựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, động tác cũng trở nên mềm mỏng hơn. Đợi đến khi thuốc nguội bớt, anh mới đút cho cậu bé uống.

Cậu bé ánh mắt mờ mịt, nhìn không rõ thứ gì, chỉ bản năng cắn chặt răng.

Công Tôn Trác Ngọc dụ dỗ: "Há miệng ra, ta cho ăn bánh gạo ngọt."

Vòng tay của anh ấm áp và dày dặn, mang theo mùi hương mực thông nhàn nhạt. Cộng thêm giọng nói dịu dàng, khiến người ta vô thức hạ thấp phòng bị. Cậu bé cuối cùng cũng hơi nhả lỏng hàm răng, nhưng thứ đút vào miệng lại không phải bánh gạo ngọt, mà là nước thuốc đắng ấm.

Đắng quá, không muốn uống,

Nhưng lạnh quá, vẫn phải uống.

Công Tôn Trác Ngọc đút hết cả bát thuốc, sau đó sờ trán cậu bé: "Nhóc con, thấy khá hơn chưa?"

Vòng tay của anh quá thoải mái, khiến người ta chẳng buồn mở mắt. Cậu bé lờ đờ chìm vào giấc ngủ, không hề trả lời. Dáng vẻ mày mắt lúc ngủ cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .