Chương 693 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Đỗ Lăng Xuân đưa tay che miệng Công Tôn Trác Ngọc, không muốn nghe thêm những lời linh tinh lảm nhảm của anh: "Yên tĩnh đi, ngủ đi."
Vịt xanh lông biếc trong hồ cũng chẳng ồn ào bằng anh.
Công Tôn Trác Ngọc "ồ" một tiếng, chỉ đành ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, vẫn giữ nguyên bản lĩnh ngủ ngay trong ba giây của mình. Đỗ Lăng Xuân nghe thấy hơi thở của anh dần đều đặn, lúc này mới từ từ hạ tay xuống, trong ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, lặng lẽ quan sát Công Tôn Trác Ngọc giữa bóng đêm, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Thật ra như vậy cũng tốt...
Công Tôn Trác Ngọc có năng lực làm một vị quan thanh liêm, y cũng có năng lực bảo vệ anh. Quan trường bấp bênh, thử hỏi có mấy ai được như họ.
Anh đi con đường của mình, y gìn giữ thanh danh của y...
Hôm sau
Vào mùa thu nhạt, lá phong đã dần đỏ rực, cành lá vươn dài, suýt nữa đã nhuộm đỏ cả một góc trời. Sáng sớm ngày kế, Đỗ Lăng Xuân vào cung, Diệp Vô Ngân cùng những kẻ khác đã được thả đi, tự nhiên cần có một lời giải thích. Tùy tiện bịa chuyện họ rơi xuống vực mà chết, hoặc bị thiêu cháy giữa biển lửa, cũng dễ dàng qua mặt, hoàng đế đương nhiên chẳng có lý nào tra xét kỹ lưỡng.
Chỉ là Đỗ Lăng Xuân luôn luôn nhỏ nhen thù dai, vào thời điểm này cũng không quên đẩy Hồng Thị Lang vào hố một phen, nói rằng ông ta trông coi không chặt, khiến phạm nhân trốn khỏi đại lao của Hình Bộ. Y nhận được tin, truy đuổi ra ngoài thành nhưng không thể bắt được kẻ nào.
Gốc rễ của y vững chắc, thêm vào đó còn có mối quan hệ dây mơ rễ má với quý phi, hoàng đế đương nhiên không trách phạt, ngược lại còn an ủi y vài câu, thưởng cho không ít thứ, mắng cho Hồng Thị Lang một trận không tiếc lời.
Đỗ Lăng Xuân ở trên triều đình làm khó Hồng Thị Lang, còn Công Tôn Trác Ngọc đã dẫn theo đám nha dịch đến thẳng phủ họ Hồng, đích thân gõ cửa trước sự chứng kiến của dân chúng.
Tên gia đinh đang ngáp dài mở cửa, bụng nghĩ kẻ nào đáng ghét như vậy, sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ. Ai ngờ vừa mở cửa liền thấy một đoàn nha dịch mang đao khí thế uy nghiêm đứng chật cả cửa, hắn không khỏi giật mình lùi lại một bước.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .