Chương 690 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Đỗ Lăng Xuân vốn dĩ thân thể tàn tật, tuy bề ngoài không lộ rõ, nhưng trong lòng lại nhạy cảm đa nghi. Huống chi, Công Tôn Trác Ngọc thường xuyên ra ngoài phá án, đi đây đi đó, ai dám bảo đảm rằng ngày nào đó sẽ không bị mỹ nhân phong nguyệt nào quyến rũ? Nếu thật sự anh đi tìm kỹ viện, chẳng phải đã đâm trúng tử huyệt của y sao.

Công Tôn Trác Ngọc khẽ chạm vào chóp mũi, suốt chặng đường không dám hé lời. Đến khi về đến phủ, đóng cửa lại, anh mới giải thích với Đỗ Lăng Xuân: "Tư công chớ nghe lời người khác bịa đặt, ta xưa nay là người giữ thân trong sạch, làm sao có thể đến kỹ viện được."

Đỗ Lăng Xuân nghĩ, anh chẳng phải đi cũng không ít lần rồi sao. Y không nói gì, tháo dây lưng, cởi áo ngoài, tiện tay vứt sang một bên. Sau đó bước tới, đột nhiên đẩy Công Tôn Trác Ngọc ngã xuống giường.

Công Tôn Trác Ngọc nằm trên giường, chớp chớp mắt, có phần ngơ ngác, một lát sau mới lên tiếng: "...Tư công?"

Đỗ Lăng Xuân chống tay bên cạnh anh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cất giọng: "Còn dám đi tìm kỹ nữ không?"

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, ta vốn dĩ chưa từng đi mà, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không dám, không dám nữa."

Đỗ Lăng Xuân thoáng vẻ hài lòng. Y chậm rãi cúi người, khẽ hôn lên anh một cái, tay áo đỏ thẫm buông xuống, lụa là lạnh buốt mà mềm mịn lướt qua người đối phương.

Công Tôn Trác Ngọc thuận thế ôm lấy eo y, lật mình đổi vị trí. Đỗ Lăng Xuân luôn dè dặt trong chuyện này, thường ngày rất ít khi chủ động như thế.

Công Tôn Trác Ngọc tháo dây lưng của y, nhẹ nhàng hôn bên tai, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, gợi lên chút ngứa ngáy: "Hôm nay tư công làm sao vậy?"

Anh cố ý dây dưa, khiến Đỗ Lăng Xuân hơi khó chịu, nhẹ nhàng đá anh một cái: "Đừng nói nhảm, hỏi nhiều làm gì."

Công Tôn Trác Ngọc xoắn một lọn tóc đen của y giữa đầu ngón tay, nghĩ thầm thật không biết thú vị gì cả. Anh mạnh mẽ kéo y vào lòng, khiến Đỗ Lăng Xuân không khỏi khẽ rên lên một tiếng.

Đỗ Lăng Xuân vào những lúc thế này, đột nhiên trở nên yếu đuối. Ánh mắt nhuốm đầy dục vọng, làn da nhợt nhạt dần dần ửng đỏ, yêu mị mê hoặc lòng người. Giọng nói cũng chẳng còn vẻ lạnh lùng toan tính ban ngày, thay vào đó là những tiếng rên khẽ kéo dài, cuối câu mềm mại.

Khi bị dục vọng khơi dậy, y uể oải gọi tên anh: "Trác Ngọc..."

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .