Chương 687 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc đoán trước y sẽ nói vậy, liền mỉm cười: "Tư công, nếu là kẻ tiểu nhân, đương nhiên phải diệt tận gốc. Nhưng những người này không phải đại thiện, cũng chẳng phải đại ác. Tha cho họ cũng không sao."
Anh ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối Đỗ Lăng Xuân, nắm lấy tay y: "Tư công xem như tích chút phúc cho ta, có được không?"
Đỗ Lăng Xuân cau mày, bóp lấy cằm anh, cảm thấy anh thật đa đoan: "Tích phúc cũng không cần tích từ bọn chúng!"
Công Tôn Trác Ngọc nửa thật nửa đùa: "Tư công còn nhớ chứ? Ngày xử án, ngươi từng cầu tình cho Mạc Tĩnh Nhàn trước triều. Hôm nay, khi ta bị bọn bịt mặt bắt giữ, nàng đã lên tiếng giúp ta. Thế mới thấy, giữ lại một mạng người đôi khi cũng mang lại phúc báo."
Sắc mặt Đỗ Lăng Xuân xanh mét, chỉ thấy anh đang ngụy biện, y im lặng không đáp.
Công Tôn Trác Ngọc thấy vậy liền đứng dậy, ngồi vào ghế, thở dài nói: "Nếu tư công không đồng ý thì thôi vậy. Lần sau ta lại bị người ta bắt cóc, thân thể tan nát, nhớ tìm cho ta một cỗ quan tài tốt, đưa ta về chôn cất ở Giang Châu..."
Lời anh còn chưa dứt, đã bị Đỗ Lăng Xuân lấy tay bịt miệng, đẩy mạnh vào vách xe.
Đỗ Lăng Xuân không thể nghe nổi chữ "chết" đó, không biết có phải ảo giác hay không mà khóe mắt y dường như hơi đỏ lên. Y giận dữ quát: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi còn dám nói bậy nữa——"
Công Tôn Trác Ngọc chớp mắt, không lên tiếng, lúc này mới nhận ra rằng Đỗ Lăng Xuân đã bị chuyện vừa rồi làm cho sợ hãi.
"..."
Đỗ Lăng Xuân làm thái giám cả một đời, sống đến giờ mới gặp được một người tri kỷ, mới chạm đến hương vị của chút tình ái. Đây là lần đầu tiên y có ý nghĩ muốn cùng một người đi hết nửa đời còn lại. Nếu Diêm Vương thật sự cướp mất Công Tôn Trác Ngọc, e rằng y sẽ khổ sở hơn cả cái chết.
Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn đôi mắt hơi đỏ của Đỗ Lăng Xuân, bao nhiêu lời lẽ đã chuẩn bị sẵn trong bụng bỗng chốc không còn chỗ dùng. Anh nắm lấy cổ tay y, hơi dùng lực kéo người vào lòng, rồi siết chặt, đặt cằm lên vai y mà nói: " Tư Công, đánh ta đi, là ta ăn nói bừa bãi."
Đỗ Lăng Xuân làm sao nỡ đánh anh, trong lòng lại hận đến mức khó chịu, chỉ có thể giữ nét mặt âm trầm, cắn chặt răng không nói.
Công Tôn Trác Ngọc càng ôm chặt hơn: " Tư Công, khi vừa rồi ta bị bắt cóc, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện, nếu ta thực sự chết đi, ngươi phải làm sao đây..."
. . . . . .