Chương 682 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Công Tôn Trác Ngọc im lặng một lúc lâu: "......Ta cũng không ngờ mặt mũi mình lại lớn đến vậy."

#Thật sự không ngờ!#

Kẻ che mặt đẩy anh vào trong xe, điều khiển xe đi dọc quan đạo. Giữa đường rẽ vào một con đường nhỏ trong rừng, sau khoảng nửa canh giờ thì dừng lại trước một căn nhà nông thôn.

"Xuống xe!"

Kẻ che mặt kéo Công Tôn Trác Ngọc xuống, sau đó quay sang Mạc Tĩnh Nhàn đang ngồi trong xe, ngữ khí đầy ẩn ý: "Không phải muốn gặp Diệp Vô Ngân sao, còn không mau vào?"

Mạc Tĩnh Nhàn nghe vậy liền đứng bật dậy: "Vô Ngân đang ở bên trong?!"

Kẻ bịt mặt không nói gì, kéo Công Tôn Trác Ngọc bước vào trong sân, Mạc Tĩnh Nhàn thấy vậy đành phải đi theo.

Đây là một căn nhà của một gia đình nông dân bình thường nhất. Đẩy cánh cửa gỗ ra, ngay giữa phòng có một chiếc bàn gỗ, bên cạnh là một nam tử mặc áo vải thô. Ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt gầy gò, tái nhợt của y. Người này không ai khác chính là Diệp Vô Ngân – kẻ vừa bị giải cứu khỏi ngục lao.

Mạc Tĩnh Nhàn kinh ngạc, đưa tay che miệng lại, trong mắt thấp thoáng ánh lệ. Nàng dường như muốn bước lên phía trước, nhưng không hiểu vì sao cả người run rẩy, mãi vẫn đứng yên tại chỗ, không nhấc chân lên được.

Diệp Vô Ngân cũng khập khiễng đứng dậy, vẻ mặt lộ ra sự ngập ngừng, không biết nên nói gì.

Kẻ bịt mặt rút thanh trường kiếm, ném choang một tiếng xuống bàn, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng:

"Người ta cứu về rồi, mau đi đi. Còn không nhanh lên, sẽ bị quan binh đuổi theo bây giờ."

Công Tôn Trác Ngọc đứng bên cạnh, nghe vậy vô thức mở miệng hỏi: "Các ngươi là đồng bọn sao?"

Diệp Vô Ngân lúc này mới phát hiện sự có mặt của Công Tôn Trác Ngọc, lập tức kinh ngạc nhìn kẻ bịt mặt: "Sư đệ, sao ngươi lại bắt hắn đến đây?"

Kẻ bịt mặt tháo mặt nạ xuống, lộ ra dung mạo anh tuấn, đạp một chân lên ghế dài, đáp: "Ngươi nhất định phải cứu tình nhân của mình. Nếu ta không bắt hắn làm con tin, làm sao có thể rời khỏi thành được?"

Công Tôn Trác Ngọc thử cử động hai tay, nhưng phát hiện dây trói trên cổ tay chặt đến mức không thể gỡ ra. Anh đành từ bỏ việc giãy giụa, bất đắc dĩ nói: "Giờ các ngươi đã ra khỏi thành rồi, chắc cũng nên thả ta ra chứ?"

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .