Chương 678 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc rất sợ chết, nghe vậy liền vội vàng xua tay: "Đại hiệp, ta chỉ là một chức quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu, nếu muốn ra khỏi thành, ngươi nên bắt giữ quan thủ vệ kinh thành, bắt ta không có ích gì đâu."
Kẻ che mặt tỏ ra thích thú: "Ồ? Nhưng ta lại nghe nói ngươi là tâm phúc của quyền thần Đỗ Lăng Xuân, được y hết sức tín nhiệm."
Công Tôn Trác Ngọc cười gượng: "Tin đồn, chỉ là tin đồn thôi."
#Chết tiệt, chết tiệt, sớm biết thế thì kéo theo Thạch Thiên Thu tới, nếu không đâu có bị người ta bắt giữ thế này.#
Kẻ che mặt dùng dây trói chặt tay Công Tôn Trác Ngọc, sau đó di chuyển lưỡi kiếm từ cổ anh ra sau lưng, lạnh giọng: "Bớt nói nhảm, còn nói thêm một chữ nữa ta sẽ chặt đầu ngươi. Đi mau!"
Công Tôn Trác Ngọc đành đi trước, trở thành một tấm bia sống. Ngoài kia, các nha dịch gác ngục nằm ngổn ngang dưới đất, có vẻ như đã bị đánh ngất. Trước cổng nha môn, một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, khuất trong bóng đêm không ai chú ý.
Kẻ che mặt ra hiệu cho Mạc Tĩnh Nhàn lên xe, sau đó quay sang nhìn Công Tôn Trác Ngọc: "Ngươi cũng lên."
Công Tôn Trác Ngọc đề nghị: "Hay là hai vị ngồi trong, ta ở ngoài đánh xe?"
Kẻ che mặt nhìn anh, không nói gì.
Công Tôn Trác Ngọc đành ngoan ngoãn trèo lên xe. Ai ngờ vừa liếc mắt, anh liền thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên phố—là Thạch Thiên Thu! Anh trợn tròn mắt, theo phản xạ kêu lên: "Sư—"
Một chữ chưa kịp thốt ra, lưỡi kiếm đã lại đặt lên cổ anh: "Câm miệng."
Công Tôn Trác Ngọc lập tức im bặt, ngoan ngoãn trèo vào trong xe.
Thạch Thiên Thu đang đứng bên đường mua bánh bao, trả tiền xong vừa định quay về, bỗng nhiên thấy một chiếc xe ngựa lướt qua mình. Một cơn gió đêm thổi tung rèm xe, bên trong là tên đồ đệ xui xẻo của hắn, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn mình, miệng liên tục mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng.
#Sư phụ, đừng ăn bánh bao nữa, mau cứu ta đi!!!#
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .