Chương 676 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Công Tôn Trác Ngọc đáp: "Đó là chuyện của Hình Bộ, không liên quan đến Kinh Triệu phủ."

Mạc Tĩnh Nhàn không hiểu sao lại tin lời anh: "Vô Ngân quả thực bị người cứu đi, nhưng ta cũng không biết là ai. Người đó mặc dạ hành y, thân hình cường tráng, có lẽ là một nam tử..."

Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Diệp Vô Ngân sau khi được cứu đi có liên lạc với ngươi không?"

Mạc Tĩnh Nhàn khẽ lắc đầu: "Không, giờ quan phủ đều đang truy bắt hắn, ra ngoài chẳng phải là tự tìm đường chết sao."

Công Tôn Trác Ngọc thở dài: "Mạc cô nương tạm nhẫn nhịn vài ngày, ta sẽ nghĩ cách xem có thể cứu ngươi ra hay không."

Mạc Tĩnh Nhàn nghe vậy ngẩn người, chậm rãi nhìn anh: "Tại sao ngài lại nhiều lần giúp ta như vậy?"

Công Tôn Trác Ngọc cũng không rõ, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cứ coi như ta làm việc gì cũng có đầu có đuôi. Vốn dĩ ngươi không liên quan gì đến vụ Diệp Vô Ngân bị giải cứu, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu oan uổng."

Trong ngục đầy mùi ẩm mốc, bụi bặm nhẹ nhàng nhảy múa trong không khí.

Mạc Tĩnh Nhàn lặng lẽ nhìn anh, im lặng hồi lâu mới khàn giọng nói: "Đại nhân là một vị quan tốt. Nếu triều đình ai cũng như ngài, năm đó Mạc gia cũng sẽ không..." Nói đến đây, cô vô thức ngừng lại. Những mạng người chết oan vẫn là nỗi đau trong lòng, không dễ dàng chạm tới.

Công Tôn Trác Ngọc tuy ngoài miệng luôn không biết xấu hổ tự xưng mình là quan tốt, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, bản thân chẳng qua chỉ là kẻ tầm thường theo lẽ thường tình: "Mạc cô nương đã từng nghe câu nước quá trong thì không có cá chưa?"

Mạc Tĩnh Nhàn không hiểu ý.

Công Tôn Trác Ngọc nói: "Thiên hạ xôn xao vì lợi mà đến, thiên hạ náo nhiệt vì lợi mà đi. Quan thanh liêm và giỏi giang tốt hơn quan tham lam mà giỏi giang, nhưng quan tham lam mà giỏi giang lại hơn quan thanh liêm nhưng bất tài. Trong triều dù có quan thanh liêm, nhưng nếu không giải quyết được việc, cũng là vô ích."

 

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .