Chương 670 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Tử Yên vừa khóc thút thít vừa kể: "Kể từ khi tiểu công tử đột ngột qua đời, lão phu nhân đã ra lệnh không ai được bước vào linh đường này. Mãi đến mười ngày trước, khi linh cữu nhập thổ, mới cho phép gia nhân vào dọn dẹp."

Nói đến đây, nàng liếc nhìn góc tường, rồi nhanh chóng rụt ánh mắt lại, cả người run rẩy như nhớ lại điều gì đáng sợ: "Trước khi linh cữu hạ táng, nô tỳ từng lẻn vào đây một lần để tìm con mèo bị lạc. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy..."

Công Tôn Trác Ngọc truy hỏi: "Nhìn thấy gì?"

Tử Yên hồi tưởng lại cảnh đêm đó, thần sắc vẫn ngây dại, như đang mơ: "Nô tỳ... nô tỳ nhìn thấy một nữ tử quỳ ở góc tường, đầu ngẩng lên trời, miệng mở rất to, bên trong còn cháy một ngọn bấc... thật sự đáng sợ vô cùng..."

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, híp mắt lại, thầm nghĩ nữ tử kia rất có thể là Tư Vân.

Tử Yên ôm ngực, vẻ mặt còn đầy sợ hãi: "Nửa đêm, nô tỳ cứ ngỡ mình gặp ma. Trở về liền đổ bệnh nặng, lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng của nữ tử ấy. Hôm nay nếu không phải lão phu nhân dặn dò, nô tỳ nhất định không dám đến linh đường."

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ: Linh đường này là nơi lão phu nhân ra lệnh cấm vào, vậy người sáp đặt bên trong chắc chắn có liên quan tới bà ta. Nhưng muốn làm rõ nguyên nhân, cần thêm nhiều manh mối.

Anh đỡ Tử Yên từ dưới đất dậy, không hỏi thêm gì nữa, tránh liên lụy nàng. Chỉ cất lời: "Phòng thêu ở đâu?"

Tử Yên cắn môi, chỉ về phía đông: "Phòng thêu luôn vang tiếng khung cửi, đại nhân cứ đi thẳng về phía đông, nghe tiếng thì sẽ tìm thấy."

Công Tôn Trác Ngọc nhìn nàng một cái: "Ngươi cứ ở đây chờ ta, nếu lão phu nhân có hỏi, chỉ nói bản quan tự mình lạc đường, không cần nói thêm điều gì khác."

Tử Yên gật đầu: "Nô tỳ nhất định giữ kín miệng."

Công Tôn Trác Ngọc rời linh đường, đi về phía đông, quả nhiên nghe thấy tiếng khung cửi lách cách. Lần theo âm thanh, anh thấy một thêu nương đang ngồi trong sân dệt vải.

Công Tôn Trác Ngọc định đứng ngoài nghe lén, nhưng thêu nương quá chuyên chú, dệt mà không nói một lời. Đợi mãi không nghe được gì, anh đành phải bước vào.

 

 

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .