Chương 662 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Diệp Vô Ngân vốn bị giam trong đại lao bộ hình, đêm nay, có một cao thủ thần bí bất ngờ lẻn vào, đánh ngã quan sai, cứu hắn ra ngoài. Hoàng đế nghe tin thì giận dữ, hạ chỉ lệnh Kinh Luật Tư và bộ hình phải hợp tác truy xét, nhất định bắt kẻ đó về quy án.
Đỗ Lăng Xuân nhận được thánh chỉ liền dẫn người đi, giờ vẫn chưa trở lại.
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, người dám đơn thương độc mã cướp ngục, lại còn cứu người thành công, quả là cao thủ. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng quan sai canh giữ quá yếu kém.
Anh nhìn Thạch Thiên Thu: "Sư phụ không cần ta đi cùng sao?"
Rất rõ ràng, không phải ai cũng có thể nhẫn nhịn tính cách dính người của Công Tôn Trác Ngọc như Đỗ Lăng Xuân. Thạch Thiên Thu từ chối: "Không cần."
Công Tôn Trác Ngọc thở dài: "Vậy được, ta không quấy rầy sư phụ luyện công nữa."
Đêm đã khuya, Công Tôn Trác Ngọc tắm rửa xong, nằm trên giường suy nghĩ về vụ án. Ngày mai nếu trực tiếp dẫn quan sai đến Hồng phủ tra hỏi, không biết có bị cản trở không, hơn nữa nhìn đám hạ nhân cứ như đang giấu diếm điều gì, e rằng khó moi được manh mối.
Thật đau đầu.
Công Tôn Trác Ngọc trở mình trong chăn, nghĩ thầm không biết kẻ thiếu đức nào giết người, giết người thì thôi đi, lại còn vứt xác ở Kinh Triệu phủ. Có bản lĩnh thì vứt lên long sàng của hoàng đế ấy.
Đỗ Lăng Xuân nửa đêm mới trở về.
Hôm qua bị Công Tôn Trác Ngọc quấy rầy không ngừng, hôm nay y hơi khó chịu. Vào phòng, y tháo áo ngoài, theo thói quen ngồi xuống mép giường, nhưng còn chưa kịp nghe thấy tiếng tỳ nữ hỏi về tung tích Công Tôn Trác Ngọc, eo đã bị siết chặt, cảnh vật đảo lộn, y ngã vào đệm chăn mềm mại.
"Tư Công."
Công Tôn Trác Ngọc nãy giờ trốn trong chăn cố ý không lên tiếng, giờ mới ló đầu ra. Anh đè Đỗ Lăng Xuân dưới thân, hỏi: "Sao giờ này mới về?"
Đỗ Lăng Xuân đoán được là anh, cũng chẳng vùng vẫy, dùng tay chống đầu, đuôi mắt dài khẽ nhếch: "Sao? Đường đường Kinh Triệu doãn lại không biết chuyện triều đình trọng phạm bị cướp ngục à?"
Công Tôn Trác Ngọc gật đầu: "Nghe nói rồi, bắt được chưa?"
Đỗ Lăng Xuân đáp: "Đã ra lệnh phong tỏa cổng thành, Diệp Vô Ngân bị trọng thương, tay chân còn mang gông xiềng, không chạy được bao xa... Nhưng không vội, cứ để hắn nhởn nhơ vài ngày."
Công Tôn Trác Ngọc chui vào lòng y, hỏi: "Tại sao?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .