Chương 659 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Thiên hạ nhộn nhịp, đều vì lợi mà tới. Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đi. Tấm cáo thị chưa dán được một ngày, buổi chiều đã có người đến báo án, nói rằng nhận ra nữ tử này.

Dưới công đường là một nam nhân mặc trang phục tiểu nhị, nhìn khoảng ba mươi tuổi. Đây là lần đầu tiên y đến nha môn, trông có vẻ lo lắng, ấp úng nói: "Đại...đại nhân...dân thường từng gặp qua nữ tử trên cáo thị."

Công Tôn Trác Ngọc vốn đang gục trên bàn ngủ gật, nghe vậy lập tức tỉnh táo, mắt sáng rực nhìn hắn: "Ngươi thấy nàng ở đâu, nói ta nghe xem?"

Tiểu nhị thấy Công Tôn Trác Ngọc hòa nhã, không giống các quan lão gia khác nghiêm khắc, liền thả lỏng hơn một chút: "Bẩm đại nhân, dân thường là tiểu nhị ở tiệm lụa, nữ tử trong tranh tên là Tư Vân, thường đến cửa hàng chúng tôi mua chỉ thêu, đi đi lại lại cũng coi như quen biết, chỉ là dạo gần đây không thấy nàng tới nữa."

Công Tôn Trác Ngọc như đang suy nghĩ gì đó: "Ngươi có biết nhà nàng ở đâu không?"

Tiểu nhị nói: "Cái này dân thường không biết, chỉ biết Tư Vân là thợ thêu của phủ Hồng, thêu rất đẹp, thường mang khăn tay thêu để bán lẻ ở tiệm, rất được khách nữ yêu thích."

Công Tôn Trác Ngọc đột nhiên nghe đến một từ nhạy cảm, nhíu mày hỏi: "Phủ Hồng? Phủ Hồng nào?"

Tiểu nhị chỉ về phía nam nói: "Là phủ của Hồng Thị Lang ở bộ Hình, đi vài bước đến An Bình Phường là đến."

Công Tôn Trác Ngọc bỗng cảm thấy mệt mỏi, nghĩ rằng không thể nào trùng hợp như vậy được. Mới hôm trước mình vừa đánh Hồng Văn Đào, giờ lại có liên quan đến phủ Hồng. Nếu đến điều tra bây giờ, chẳng phải đắc tội người ta sao?

Anh nhíu mày, một lúc không có cách nào đối phó. Tiểu nhị quỳ dưới đất thấy anh đang mơ màng, do dự lên tiếng: "Đại nhân? Đại nhân?"

Công Tôn Trác Ngọc tỉnh lại: "Ừ?"

Tiểu nhị lo lắng xoa tay, có chút xấu hổ: "Cái đó...ngài nói trọng thưởng..."

Công Tôn Trác Ngọc ồ lên một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ. Anh lập tức đứng dậy bước xuống công đường, tự mình đỡ tiểu nhị dậy, sau đó nhìn Văn Trọng Khanh bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Có tiền không?"

Văn Trọng Khanh không để lại dấu vết, giấu túi tiền ra sau lưng, liên tục lắc đầu, cười gượng nói: "Tiểu nhân nghèo khó, tháng này tiền lương vẫn chưa nhận được."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm là xong đời rồi, một nam tử đường đường lại không có chút tiền lẻ nào. Anh nhíu mày lục lọi trong tay áo một lúc, cuối cùng móc ra được...

Một đồng tiền...

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .