Chương 626 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Chương 203
Đỗ Thu Vãn nhìn Đỗ Lăng Xuân, có một thoáng ngẩn ngơ xuất thần. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy luồng khí âm trầm đeo bám y bao năm nay dường như đã nhạt đi đôi chút.
Mùa hạ đã qua, nhưng hoa trong điện các vẫn còn nồng nàn hương thơm. Đỗ Thu Vãn thấy trên vai Đỗ Lăng Xuân rơi một phiến lá khô, liền nhẹ nhàng đưa tay phủi đi. Đôi móng tay nàng nhuộm sắc đỏ son, thon dài tinh tế: "Ta còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm, cũng đáng để ngươi phải cầu đến ta."
Đỗ Lăng Xuân trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Hắn là tâm phúc của đệ."
Đỗ Thu Vãn đáp: "Dù có thân cận thế nào, cũng phải phòng bị. Lòng người cách bụng, ngươi sao biết được hắn một lòng trung thành với ngươi? Đừng để tự bê đá đập vào chân mình."
Vì thái độ khác thường của Đỗ Lăng Xuân, nàng không lập tức đồng ý chuyện này.
Đỗ Lăng Xuân cân nhắc rồi nói: "Tỷ tỷ còn nhớ chuyện khi trước..."
Đỗ Thu Vãn cảm thấy ánh nắng gay gắt, liền lười biếng ngồi xuống dưới hành lang, dùng khăn tay khẽ lau mồ hôi trên trán: "Khi trước thế nào?"
Đỗ Lăng Xuân nửa thật nửa giả bịa một lý do: "Khi trước lúc chúng ta đi ngang Giang Châu, từng gặp một vị phu nhân có lòng nhân hậu phát cháo tặng lương. Công Tôn Trác Ngọc chính là độc tử của bà ấy. Nói ra, hắn cũng coi như có ơn một bữa cơm với chúng ta."
Ngày xưa quá đỗi khổ cực, thật khó mà quên được. Nghe y nói vậy, Đỗ Thu Vãn cũng nhớ ra, khẽ sững lại: "Hóa ra là hài tử của vị phu nhân ấy sao?"
Đỗ Lăng Xuân gật đầu xác nhận.
Đỗ Thu Vãn chỉnh lại khăn tay, cất lời: "Việc đã qua hai mươi năm, không ngờ lại có thể gặp ở kinh thành... Thôi vậy, cũng chẳng phải chuyện lớn. Ta nghe nói hắn đã tra rõ chân tướng vụ án, làm một chức Kinh Triệu Doãn cũng coi như thích hợp, bệ hạ hẳn sẽ không phản đối."
Đỗ Lăng Xuân hiếm thấy mỉm cười: "Đa tạ tỷ tỷ."
Đệ đệ của mình, tự nhiên nhìn thế nào cũng thuận mắt. Đỗ Thu Vãn nghĩ, Đỗ Lăng Xuân so với huynh đệ ruột của hoàng hậu – kẻ suốt ngày chỉ biết chọc mèo đùa chó – thật không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Chỉ tiếc...
Chỉ tiếc năm xưa vì sinh kế mà bất đắc dĩ tiến cung, tịnh thân làm thái giám.
Hiện nay dù quyền khuynh triều dã, phú quý trong tay, cũng chưa chắc đã thực sự vui vẻ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .