Chương 619 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Cùng triều làm quan, thanh trọc đối lập. Đỗ Lăng Xuân thực sự chán ghét phe của Nghiêm Phục đến cực độ. Mỗi ngày y lên triều, niềm vui lớn nhất chính là tìm cách khiến đối phương không được thoải mái. Nhưng ai ngờ lại xảy ra biến cố mang tên Công Tôn Trác Ngọc.
Cái tên tiểu hỗn đản này...
Đỗ Lăng Xuân nhìn theo bóng lưng của Công Tôn Trác Ngọc, nheo mắt lại, trong lòng tức giận đến ngứa cả răng. Cầu tình thì cầu tình, hăng hái như vậy, không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng anh thuộc phe Nghiêm Phục, chẳng rõ là đang giúp ai.
Vị quan vừa đứng ra phản bác thì bị Đỗ Lăng Xuân trừng mắt một cái. Hắn hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai điều gì, cảm giác như kẻ đần độn, đầu óc mơ màng chẳng thông suốt. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả bụng lời lẽ, nay đột nhiên bay biến hết.
Công Tôn Trác Ngọc đứng hàng đầu, không để ý đến những sóng ngầm phía sau, khom người tâu với hoàng đế: "Bẩm bệ hạ, Mạc Tĩnh Nhàn tuy là trung liệt chi nữ, nhưng nước có quốc pháp, nhà có gia quy, không thể dễ dàng phá bỏ quy tắc. Vi thần sâu sắc đồng ý với điều này. Chỉ là, Mạc gia năm xưa bị gian thần hãm hại, một nữ tử trong sạch cũng vô tội mà phải chịu liên lụy. Nay nếu lại tiếp tục áp dụng hình phạt, e rằng sẽ khó tránh khỏi tiếng bất nhân bất nghĩa."
Nói trắng ra, đây là hậu quả của mớ bòng bong tiên đế để lại.
Hoàng đế trên mặt sắc thái hỉ nộ khó dò: "Mở tiền lệ này, sau này nếu có người noi theo thì phải làm sao?"
Công Tôn Trác Ngọc suy nghĩ giây lát, rồi đáp: "Không phải là không có tiền lệ để noi theo. Thời Đông Hán, Triệu Nga vì báo thù cho cha, đã từng giữa đường giết chết Lý Thọ. Sau khi tự thú và bị giam giữ, nàng được đại xá mà ra. Nhiều quan địa phương khi ấy đồng lòng dâng biểu lên triều đình, tán thưởng hành động liệt nghĩa của nàng, thậm chí còn dựng bia đá ghi công, truyền tụng khắp thế gian."
Hoàng đế thực ra đã có phần dao động, lúc này chỉ cần một lý do đủ sức thuyết phục.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .