Chương 617 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Thật ra Công Tôn Trác Ngọc còn định dùng một chút thủ pháp "khoa trương" để nhấn mạnh rằng mình đã không ngại khó nhọc, tận tụy hết mình mới phá được vụ án này. Nhưng nghĩ lại, anh quyết định không cần làm vậy.
Diệp Vô Ngân và Mạc Tĩnh Nhàn từ đầu đến cuối đều quỳ dưới đại điện, không nói một lời, yên lặng đến mức không giống những kẻ sát nhân tay nhuốm máu.
Hoàng đế dường như cũng không ngờ phía sau vụ án này lại có ẩn tình như vậy. Sắc mặt khẽ thay đổi, nhìn về phía Công Tôn Trác Ngọc, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết được Đổng Thiên Lý và ba người kia từng tham ô quân lương? Lẽ nào không phải lời vu khống của hung thủ?"
Công Tôn Trác Ngọc đã chuẩn bị sẵn. Anh lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ, giao cho thái giám trình lên: "Bẩm bệ hạ, khi thần thu thập chứng cứ, đã lục soát nhà của bốn người này, phát hiện mỗi nơi đều có ngăn bí mật, bên trong cất giữ sổ sách ghi lại việc tham ô quân lương."
Tham ô quân lương không phải việc mà một người có thể làm một mình, nhất định cần có sự hợp tác của nhiều người. Khi chia chác của cải, để đảm bảo công bằng, họ đều ghi lại sổ sách để tránh gian lận. Cơ quan trong nhà cổ xưa không quá tinh vi. Công Tôn Trác Ngọc chỉ cần xoay xoay bình hoa, gõ gõ gạch lát là tìm ra chỗ giấu.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm lật xem cuốn sổ vài trang, lập tức nổi giận đến mức thái dương giật giật. Ngài ném mạnh cuốn sổ ra ngoài, đập bàn quát lớn: "Khốn nạn! Đại quân ở tiền tuyến nằm gai nếm mật, chịu rét chịu đói, trẫm vì tiết kiệm ngân khố mà phải cắt giảm chi tiêu, vậy mà những sâu mọt này lại dám dối trên lừa dưới, tham ô hàng chục vạn lượng bạc, đúng là đáng chết!"
Các triều thần thấy ngài giận dữ, đồng loạt quỳ xuống: "Xin bệ hạ bớt giận——"
Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn xung quanh, cũng đành quỳ xuống theo: "Xin bệ hạ bớt giận."
Một thái giám vội bước tới, nhặt lại cuốn sổ, cung kính đặt lên án thư.
Hoàng đế ngực phập phồng, chợt nhận ra mình đã bị Công Tôn Trác Ngọc dẫn dắt đi sai trọng tâm, liền trầm giọng nói: "Bọn chúng dù có tội chết, nhưng hai kẻ phạm tội này cũng không được phép tự ý giết người. Nếu vậy, vương pháp Đại Nghiệp ta còn đâu?!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .