Chương 606 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc lấy ra một gói giấy dầu, mở ra xem, bên trong là một phần bánh gạo còn nóng hổi. Anh đặt lên bàn, nói: "Vừa từ nhà lao trở về, thấy trên đường có bán, tiện tay mua một ít. Ngươi ăn không?"
Anh không khách sáo, tự mình ăn trước một miếng, má phồng lên tròn trịa. Đỗ Lăng Xuân vừa bực vừa buồn cười, dùng sách gõ nhẹ vào anh một cái: "Rốt cuộc ngươi mua cho ta, hay mua cho mình ăn vậy?"
Công Tôn Trác Ngọc nói: "Ai đói thì mua cho người đó."
Ở đây chỉ có Đỗ Lăng Xuân thích ăn bánh gạo mà thôi.
Y tựa đầu lên vai Công Tôn Trác Ngọc, được hơi ấm từ đối phương sưởi ấm, tiếng mưa lạnh ngoài kia cũng trở nên dịu dàng hơn. Im lặng ăn một miếng bánh, vốn nên thấy ngọt, lại đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi chua xót.
Đỗ Lăng Xuân chợt nói: "Trước đây chỉ có tỷ tỷ mới mua thứ này cho ta..."
Người ngoài đều không hiểu lòng y, chỉ đem vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là không cần tiền mà dâng tặng chất đống. Đỗ Lăng Xuân tất nhiên nhận hết, nhưng dù có nhận bao nhiêu, trong lòng vẫn trống rỗng, không vui vẻ.
Công Tôn Trác Ngọc ngày nào cũng cười híp mắt: "Sau này ta cũng sẽ mua cho ngươi."
Ánh mắt Đỗ Lăng Xuân khoảnh khắc này bỗng trở nên đơn thuần, y ngẩng lên nhìn Công Tôn Trác Ngọc, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật không?"
Công Tôn Trác Ngọc gật đầu mạnh: "Thật!"
#Dù sao bánh gạo cũng không đắt#
#Tư công còn dễ nuôi hơn anh tưởng#
Đỗ Lăng Xuân không nói, nhắm mắt tựa vào lòng anh, âm thầm mắng mình không có tiền đồ, bị tên tiểu hỗn đản này chuốc mê hồn dược, chỉ vài miếng bánh gạo đã khiến y mụ mị cả đầu óc.
Công Tôn Trác Ngọc chạm nhẹ vào gương mặt lạnh lẽo của Đỗ Lăng Xuân, trong lòng thầm nghĩ, người này không biết đã ngồi đây chờ bao lâu, cả người đều lạnh như băng. Những nụ hôn ấm áp lần lượt rơi xuống trán, giữa chân mày, chóp mũi, cuối cùng là môi.
"Bên ngoài lạnh, tư công trở lại giường nằm đi."
Nói xong, Công Tôn Trác Ngọc bế Đỗ Lăng Xuân từ ghế lên, xoay người bước về phía giường. Nhưng vừa nghe lời ấy, sắc mặt Đỗ Lăng Xuân bỗng trở nên khó coi, đôi môi vốn đỏ tươi cũng tái nhợt, như thể máu đã bị rút cạn.
Tác giả có lời muốn nói: Công Tôn Trác Ngọc: Kawaii 1 ah 1 ~ 1 ah yo ~ kawaii eh eh ~ eh eh eh ~
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .