Chương 595 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Đỗ Lăng Xuân luôn lo sợ mình không có gì để cho anh, ngay cả cơ bản nhất là cá nước thân mật cũng không thể. Một lúc lâu không nói được gì.

Công Tôn Trác Ngọc là người kiêu ngạo tự mãn và không biết xấu hổ, anh từ trước đến nay không có cảm xúc tự ti. Chỉ là nhìn chằm chằm vào đôi mắt quá mức âm nhu của Đỗ Lăng Xuân, ngẩn ngơ, từ từ cúi xuống hôn một cái, khẽ khàng nói: "Tư công..."

Đỗ Lăng Xuân nhắm mắt lại, mang theo vài phần cam chịu. Y có chút căng thẳng, đầu ngón tay chầm chậm nắm chặt vai Công Tôn Trác Ngọc, không giãy giụa, cảm nhận đôi môi ấm áp của đối phương rơi lên trán mình, sống mũi, bên má, cuối cùng là môi, mới mím môi vụng về đáp lại một chút.

Công Tôn Trác Ngọc nhận ra động tác của anh, cười nhắm mắt, càng dính chặt lại gần hơn. Hai người bị đảo ngược vị trí, không tự chủ mà ngã vào ghế thái sư, Đỗ Lăng Xuân bị anh hôn đến chóng mặt thiếu dưỡng khí, đã không còn biết hôm nay là ngày nào.

Tay áo màu hồng như nước trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần. Đỗ Lăng Xuân vượt qua giai đoạn cảm xúc ngại ngùng, không tự chủ mà bắt đầu ôm chặt Công Tôn Trác Ngọc, mái tóc đen như mực rơi trên vai, đậm như lông quạ. Chỉ có màu môi càng lúc càng sâu, đỏ thắm mộng mị.

Công Tôn Trác Ngọc dựa vào mũi Đỗ Lăng Xuân, âu yếm cọ hai cái. Đỗ Lăng Xuân giữ chặt anh lại, lời định trách mắng đến miệng lại không tự chủ mà dịu đi: "Giữa ban ngày ban mặt, không có phép tắc."

Ngoài cửa sổ vẫn hé ra một nửa, có thể nhìn thấy hết non nước ao sen.

Công Tôn Trác Ngọc nằm trong lòng anh không động đậy, bám riết.

Đỗ Lăng Xuân hết cách, đẩy anh một cái, cuối cùng nhượng bộ: "Đi nhanh về nhanh."

Công Tôn Trác Ngọc ngẩng đầu lên, dò hỏi: "Thật sự cho ta đi?"

Đỗ Lăng Xuân mặt cứng lại, nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Công Tôn Trác Ngọc, tim lại mềm nhũn, giọng nói không mang theo cảm xúc: "Muốn đi thì đi, lề mà lề mề cái gì."

Công Tôn Trác Ngọc chỉ chờ câu này, nghe vậy lại lén hôn một cái lên mặt y, rồi hớn hở chạy ra khỏi thư phòng, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Đỗ Lăng Xuân có chút sững sờ, phản ứng lại từ từ ngồi thẳng lên. Anh giơ tay sờ mặt mình, cảm giác ấm áp đó vẫn còn sót lại từng chút một, khiến đầu óc mơ hồ.

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .