Chương 568 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Đường Phi Sương khoanh tay đứng đó, lạnh nhạt nói: "Hung thủ đương nhiên sẽ không nhận mình là hung thủ. Công Tôn đại nhân, ngài còn nghi vấn gì nữa không?"
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, ánh mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Thực ra người nhìn trúng Công Tôn Trác Ngọc hơn, vì Đường Phi Sương không có chí tiến thân, còn Công Tôn Trác Ngọc lại có thể trở thành cánh tay đắc lực cho hoàng quyền. Không ngờ lần này Công Tôn Trác Ngọc lại kém một bước.
Hoàng đế đang định lên tiếng, thì Công Tôn Trác Ngọc chậm rãi nói: "Vi thần đương nhiên còn, hơn nữa còn rất nhiều nghi vấn."
Nói xong, anh nhìn kỹ vết rách trên tay áo của Lạc Kiếm Minh, rồi bất ngờ xé toạc phần ống tay, để lộ một vết kiếm dài khoảng một tấc. Anh chỉ vào vết thương, nhìn Đường Phi Sương: "Thứ nhất, người giao đấu với hung thủ đêm qua chính là sư phụ của ta. Kiếm pháp của sư phụ là nhanh và nhẹ, nên kiếm mỏng như cánh ve, nếu để lại thương tích sẽ là vết mảnh và nông, rất dễ nhận ra. Nhưng vết thương trên cánh tay của người này lại hoàn toàn không khớp."
Ánh mắt Đường Phi Sương thoáng dao động.
Công Tôn Trác Ngọc lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, trên đó là dấu giày do hung thủ để lại trên tường đêm qua: "Thứ hai, đêm qua hung thủ ám sát Bạch Khâu tại phủ, không cẩn thận để lại một dấu chân. Vừa rồi ta đã so sánh sơ qua với đế giày của Lạc Kiếm Minh, kích cỡ hoàn toàn không trùng khớp. Điều này cho thấy người giết Bạch Khâu tối qua không phải hắn."
Nói xong, anh mỉm cười: "Thứ ba, vết thương trên người Bạch Khâu giống hệt với ba nạn nhân trước đó, đều do cùng một người ra tay. Nếu Lạc Kiếm Minh không giết Bạch Khâu, thì ba người trước đó cũng không thể là hắn giết. Đường công tử đã rõ chưa?"
Đường Phi Sương thất bại là bởi quá kiêu ngạo, chưa để Công Tôn Trác Ngọc nói xong đã vội ngắt lời. Giờ đây lại bị vạch trần ngay giữa điện, sắc mặt biến hóa liên tục, thật sự rất đặc sắc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .