Chương 553 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

Công Tôn Trác Ngọc cũng không cười nhạo Tống Khê Đường. Con người mà, làm gì có ai không sợ chết, đặc biệt là những kẻ theo đuổi danh lợi, lại càng sợ chết hơn. Anh bước vào phòng, ngồi xuống bàn: "Tống tiên sinh không cần căng thẳng, ta tới chỉ để hỏi tiên sinh một vấn đề."

Tống Khê Đường thấy không phải hung thủ, tâm trạng hơi thả lỏng, miễn cưỡng vứt con dao phòng thân xuống, đi tới bên bàn: "Trác Ngọc huynh muốn hỏi gì?"

Đỗ Lăng Xuân cũng tò mò muốn nghe, liếc mắt nhìn qua.

Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Hôm nay ngươi và Lãnh tiên sinh bàn việc với quan viên Lễ bộ ở trà lâu, có bao nhiêu người? Ngồi thế nào?"

Tống Khê Đường nghĩ một lát rồi đáp: "Tổng cộng sáu người, ở nhã gian lầu hai."

Lễ bộ tuy là nha môn thanh liêm, địa vị lại cao, ngoài việc tiếp đón sứ thần các nước chư hầu và phụ trách lễ nghi triều đình, còn quản lý khoa cử thiên hạ. Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn vốn không quen biết bọn họ, chỉ vì vâng lệnh Đỗ Lăng Xuân mà tới trao đổi vài việc bí mật.

Lãnh Vô Ngôn đang uống trà, nghe Công Tôn Trác Ngọc liên tiếp hỏi hai câu, như chợt nhận ra điều gì, theo bản năng dừng động tác.

Quả nhiên Công Tôn Trác Ngọc lên tiếng: "Có những ai? Tên là gì?"

Anh vừa dứt lời, Tống Khê Đường cũng phản ứng lại, vẻ mặt hơi ngẩn ra, đang định mở miệng thì Lãnh Vô Ngôn đã nhanh hơn, đọc ra một chuỗi tên:"Lưu Dịch Minh, Khang Văn Hiền, Bạch Khâu..."

Đọc đến cái tên này, hắn đột ngột ngừng lại.

Trong bài từ "Giá Cô Thiên – Nga Hồ Quy Bệnh Khởi Tác Kỳ" của Tân Khí Tật, có câu "Bạch điểu vô ngôn định tự sầu", "Nhất khâu nhất hác dã phong lưu", vừa khéo trùng với hai chữ "Bạch Khâu". Chỉ là lúc đó, vì bản năng, ánh mắt đầu tiên Tống Khê Đường thấy là tên của chính mình, liền tưởng hung thủ muốn giết họ, sợ đến mức không dám nhiều lời, vội vàng cùng Lãnh Vô Ngôn rời trà lâu.

Giờ nghĩ lại, rất có thể mục tiêu của hung thủ không phải họ, mà là vị quan viên Lễ bộ tên Bạch Khâu kia!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .