Chương 547 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Chương 190

 

Đêm đã khuya, Hoàng đế không lưu họ lại lâu hơn. Sau khi hạ lệnh nghiêm tra hung thủ, ngài liền được cung nữ và thái giám vây quanh, quay về tẩm cung nghỉ ngơi.

Đỗ Lăng Xuân hai tay đút vào trong ống tay áo, lười nhác liếc nhìn Nghiêm Phục một cái. Thấy ông ta tóc bạc râu trắng, lưng còng già nua, sớm không còn là vị tể tướng từng hô một tiếng là trăm quan hưởng ứng năm nào, khóe môi y khẽ nhếch, không giấu được vẻ châm biếm: "Nghiêm tướng thân là thủ lĩnh trăm quan, xưa nay luôn coi trọng quy củ nhất. Đường Phi Sương vốn không phải thân quan, vốn không nên can dự vào chuyện triều chính. Ngài tiến cử hắn, chẳng lẽ không sợ phá vỡ quy củ sao?"

Khi Đỗ Lăng Xuân tiến cử Công Tôn Trác Ngọc tạm giữ chức Kinh Triệu Doãn trước đây, Nghiêm Phục một câu là "không đủ tư cách," một câu là "không hợp quy củ." Nay đến lượt ông ta, lại sẵn sàng phá lệ.

Nghiêm Phục đã già, phần lớn thời gian ông đã bắt đầu tránh đối đầu trực diện với Đỗ Lăng Xuân. Huống chi, ông lăn lộn chốn quan trường bao năm, tự nhiên không phải người hành động bồng bột, cũng chẳng tranh hơn thua đôi lời miệng lưỡi. Chỉ vuốt râu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà nói: "Chuyện gấp thì phải dùng quyền biến, văn võ trong triều thật sự không tìm ra người thứ hai có thể phá án. Lão phu chỉ có thể làm vậy, Đỗ Tư công chắc hẳn hiểu được đạo lý này."

Nói xong liền hơi cúi đầu: "Trời đã khuya, lão phu xin cáo lui trước."

Đường Phi Sương vốn có ý muốn đến phủ Tư công xem tình hình, nhưng cao thủ của Kinh Luật Tư đã tập trung tại đó cả rồi. Võ công của hắn không thuộc hạng nhất, dù đến cũng không làm được gì. Huống chi nơi đó là địa bàn của Đỗ Lăng Xuân. Nghĩ rằng sáng mai dậy sớm xem tình hình, hắn liền quay người rời đi.

Gió trong hoàng cung luôn lạnh hơn bên ngoài, có lẽ vì điện các quá trống trải, hành lang quá dài, vĩnh viễn không ở đầy người, vĩnh viễn cũng chẳng đi đến điểm cuối.

Đỗ Lăng Xuân mặc mỏng manh, gió đêm thổi tung tà áo của y, khiến bóng lưng y càng thêm mảnh mai. Khi y bước đi chậm rãi, lại phảng phất vài phần lười nhác, ung dung.

Công Tôn Trác Ngọc đi theo phía sau, bước xuống bậc đá. Tà áo trắng của hắn bị gió thổi tung bay không ngừng. Hắn thấp giọng hỏi y: "Tư công có lạnh không?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .