Chương 543 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Công Tôn Trác Ngọc hơi mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bẩm báo: "Tư công, đã đến bên ngoài Thái Cực điện."

Nghe vậy, Đỗ Lăng Xuân miễn cưỡng trấn tĩnh lại: "Biết rồi."

Nói xong, y không thèm nhìn Công Tôn Trác Ngọc, hơi lúng túng rút tay ra, xuống xe trước. Công Tôn Trác Ngọc thấy vậy cũng chỉ đành đi theo.

Thái Cực điện lớn tựa quảng trường, bên ngoài vây quanh bằng tường đỏ, xe ngựa chỉ có thể dừng ở ngoài tường, đoạn đường còn lại phải tự mình đi bộ vào.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế ngồi sau ngự án, dáng vẻ không giận mà uy nghiêm. Dưới bậc thềm vàng đứng hai người. Một người tóc bạc râu trắng, mặc quan bào màu đỏ thẫm, rõ ràng là tể tướng đương triều Nghiêm Phục. Người còn lại khoảng chừng hai mươi tuổi, vận áo xanh, chính là Đường Phi Sương đã đột nhập Hình Bộ hôm nay.

Nghiêm Phục từ khi vào điện đã bẩm báo hoàng đế vài việc về tình hình xử lý nạn lũ lụt ở phương Nam, sau đó mới như vô tình nhắc đến vụ án giết người liên hoàn: "Hung thủ thực sự quá ngông cuồng, khiến triều đình bất an. May thay Đường công tử đã vào kinh, chắc không lâu nữa sẽ tra ra chân tướng."

Nhắc đến việc này, hoàng đế cũng nhíu mày, nhìn Đường Phi Sương với ánh mắt yêu mến dành cho người tài: "Đường Phi Sương, ngươi dù không có chức vị, nhưng trẫm đặc biệt cho phép ngươi điều tra vụ án này. Đừng để người ngoài xem thường."

Đường Phi Sương chắp tay nói: "Thưa bệ hạ, thảo dân hôm nay đã đến Hình Bộ xem qua thi thể, ba vị đại nhân đều chết dưới kiếm pháp nhanh như chớp. Hung thủ xem ra võ công không tầm thường. Tuy khó đối phó nhưng không phải không có manh mối. Giờ chỉ cần đợi hắn gửi bài thơ thứ tư, chúng ta có thể âm thầm mai phục, bắt hắn tại trận."

Quan viên triều đình liên tục bị sát hại, hoàng đế cảm nhận rõ sự thách thức của hung thủ, giọng nói trầm hẳn xuống: "Các ngươi nhất định phải bắt được kẻ này, nếu không, truyền ra ngoài, hoàng thất sẽ trở thành trò cười, quan viên Đại Yến cũng thành trò cười. Sau này làm sao có uy tín trong dân chúng mà trị quốc?"

Lời vừa dứt, tổng quản thái giám bỗng vội vàng chạy vào, cúi người nói nhỏ bên tai hoàng đế: "Thưa bệ hạ, Đỗ Tư công cầu kiến."

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .