Chương 537 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Dứt lời, hắn như chẳng hề thấy Đỗ Lăng Xuân, trực tiếp đẩy cấm vệ trước mặt mình ra, lạnh lùng nói: "Ta phụng chỉ điều tra án, kẻ nào cản trở, giết không tha."

Dứt lời, liền bước thẳng vào Hình Bộ.

Hộ vệ áo đen vốn chỉ để bảo vệ an toàn cho Đỗ Lăng Xuân, thấy vậy cũng không ngăn cản, lần lượt thu kiếm vào vỏ.

Công Tôn Trác Ngọc quay đầu nhìn, nghĩ bụng: Người này đã biết hộ vệ là người của Kinh Luật Tư, nhưng lại chẳng tỏ vẻ e dè, có lẽ là xuất thân giàu sang hoặc quyền quý. Vừa rồi còn nói phụng chỉ điều tra án, anh lờ mờ đoán ra thân phận đối phương, liền cất lời hỏi: "Người này là Đường Phi Sương?"

Đỗ Lăng Xuân thản nhiên cúi mắt, cười mà như không cười, đáp: "Chính là tên ngốc nhà họ Đường."

Hắn đã nhập kinh, vậy có lẽ ngày mai Hoàng thượng sẽ triệu kiến hắn và Công Tôn Trác Ngọc.

Đường Phi Sương là người cậy tài khinh người, ngang dọc trong kinh thành, chẳng qua cũng nhờ vào thế lực của ông nội hắn. Nhưng hắn lại không có chí làm quan, Đường các lão tuổi đã cao, e rằng chẳng còn mấy ngày vinh quang nữa.

Đường các lão mà mất, chính là ngày nhà họ Đường suy tàn. Đường Phi Sương lại phóng túng cuồng ngạo, trắng trợn đắc tội với Đỗ Lăng Xuân – một quyền thần như y, dùng hai chữ "tên ngốc" để chỉ hắn quả thực rất chuẩn xác.

Bên đường, hoa dại mọc đầy, cao đến tận đầu gối. Đỗ Lăng Xuân tiện tay ngắt một đóa, ẩn ý nói với Công Tôn Trác Ngọc: "Ngươi xem, hoa này hiện tại rực rỡ là thế, nhưng khi qua thời, chỉ còn là cát bụi, mặc người giẫm đạp."

Dứt lời, y vứt bông hoa đi, từ tốn lấy khăn lau đầu ngón tay, rồi lên xe ngựa. Công Tôn Trác Ngọc hiểu ý tứ trong lời nói của y, nghĩ bụng Đường Phi Sương mà là hoa ư? Rõ ràng là một ngọn cỏ đuôi chó.

Hai người ngồi xe trở về phủ. Công Tôn Trác Ngọc đang định về phòng nghiên cứu mục tiêu tiếp theo của hung thủ, ai ngờ vừa cùng Đỗ Lăng Xuân bước đến cửa thư phòng đã thấy Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn đứng đó, mặt mày tái mét, người run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

Đỗ Lăng Xuân thấy vậy, không khỏi dừng bước:"Nhị vị tiên sinh cớ sao đứng đây?"

Công Tôn Trác Ngọc đứng phía sau cũng gật đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .