Chương 532 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Đỗ Lăng Xuân nhìn không nổi dáng vẻ vô tội của anh, phất tay áo ra hiệu cho nha hoàn lui ra xa, sau đó mới nói: "Ngươi chỉ cần lo phá án, tra ra chân tướng, những chuyện khác không cần ngươi bận tâm, đã có ta lo."

Ở kinh thành, muốn đứng vững không chỉ cần có tiền bạc và quyền thế, mà còn cần có chỗ dựa. Công Tôn Trác Ngọc chỉ là một tri huyện nhỏ, nếu không có Đỗ Lăng Xuân che chở, chỉ e rằng đã bị người ta xé sạch không còn mảnh vụn.

Anh tự biết điều này, trong lòng không rõ cảm xúc ra sao, chỉ đơn thuần cảm thấy... có người bảo vệ... thật tốt.

Công Tôn Trác Ngọc nhìn bóng dáng Đỗ Lăng Xuân dưới ánh trăng, gầy gò và đơn bạc, không nhịn được mà lại gần hơn một chút, thấp giọng nói:"Đa tạ tư công."

Trong tay Công Tôn Trác Ngọc cầm chiếc đèn lồng, đột nhiên tiến lại gần, như một đốm sáng mờ nhạt, khiến người ở trong bóng tối khó thích ứng. Đỗ Lăng Xuân theo bản năng lùi lại, nhưng không ngờ dưới chân là ba bậc đá xanh, liền bước hụt —

"Tư công cẩn thận!"

Công Tôn Trác Ngọc nhanh tay giữ lấy cổ tay y, giúp y đứng vững, Đỗ Lăng Xuân lúng túng đáp: "Không sao."

Hành lang này y đã đi qua không dưới nghìn lần, vậy mà hôm nay lại bị trượt chân, quả thực mất mặt.

Công Tôn Trác Ngọc vốn định buông tay y ra, nhưng do dự trong chốc lát, cuối cùng lại siết chặt cổ tay của y thêm lần nữa: "Trời tối đường trơn, để ta đỡ tư công vậy."

Đỗ Lăng Xuân không biết vì sao lại không từ chối. Qua lớp áo, y mơ hồ cảm nhận được đầu ngón tay mạnh mẽ của Công Tôn Trác Ngọc, thậm chí cả lòng bàn tay ấm áp. Như muốn xua tan không khí ngượng ngùng, y hỏi bâng quơ: "Ngươi tên là Trác Ngọc?"

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm ừm, phụ thân nói rằng, quân tử như ngọc, trước phải mài giũa, sau mới thành khí, vì thế đặt tên là Trác Ngọc."

 

Đỗ Lăng Xuân ừ một tiếng, không nói gì thêm. Một lát sau, y lại bất ngờ mở miệng: "Bức tranh ngươi tặng ta..."

Công Tôn Trác Ngọc theo bản năng ngẩng đầu: "Tranh? Làm sao vậy?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .